Địa vị cao nhất chính là hoàng tộc. Hiện nay số lượng hoàng tộc của nước Long vẫn còn ít, nhưng theo thời gian, số lượng hoàng tộc chắc chắn sẽ tăng nhanh.
Sau khi nhận giấy tờ nhà đất, ông chủ chắp tay chào tạm biệt. Kể từ nay, cửa hàng này đã thuộc về Ngô Bình.
Lý Mai nói: “Huyền Bình này, anh định bán những lọ đan dược này hay giữ lại dùng?”
Ngô Bình đáp: “Giữ lại trước đã”.
Advertisement
Lý Mai cười bảo: “Vậy hôm nay em ở lại tiệm để xử lý số lọ này”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh đến hoàng cung một chuyến để hoàn tất thủ tục của thủ lĩnh cấm quân”. Sau đó anh để lại vài lá bùa ngọc, bảo cô ấy có chuyện gì thì liên lạc với mình.
Advertisement
Lý Mai nói: “Yên tâm đi. Trên lọ đều có niêm giá mà, không có gì khó đâu”.
Thế là Ngô Bình đến hoàng cung, liên hệ với Trác công công.
Trác công công đã chờ ở trước cung từ lâu. Là thái giám giữ ấn, Trác công công có địa vị rất cao ở trong cung, có thể xem trọng Ngô Bình như vậy, tất nhiên là đã nhìn ra tiền đồ xán lạn của anh. Nên biết rằng, dù Vương gia hay Tổng đốc đến đây, Trác công công cũng chẳng để tâm đâu.
“Ha ha, thủ lĩnh Ngô đã xử lý xong chuyện rồi chứ?”
Ngô Bình cười bảo: “Trác công công, tôi đến nhậm chức đây”.
Trác công công gật đầu: “Tốt quá. Chúng ta đến chỗ cấm quân trước nhé. Tôi sẽ sai người chạy đi làm thủ tục, hai chúng ta ở đó uống trà và trò chuyện”.
Ngô Bình biết “uống trà và trò chuyện” ở đây hẳn là muốn bàn giao gì đó, bèn đáp: “Vậy làm phiền công công”.
Trác công công đưa Ngô Bình đến một doanh trại ở phía Bắc hoàng cung. Doanh trại chiếm diện tích rất lớn, bên trong còn có càn khôn, xây vài động tiên để chứa quân nhu, lương thực. Trong lều, một tu sĩ trung niên mặc áo giáp vàng đang ngồi ngay ngắn, bên cạnh là rất nhiều tướng lĩnh dưới quyền, trông họ như đang đợi chờ ai đó.
Một quan tướng ở bên trái cất lời: “Trước giờ thủ lĩnh cấm quân đều do tướng quân lựa chọn, sao nay Hoàng đế lại tự chỉ định?”
Tướng quân mặc giáp vàng đáp: “Suy nghĩ của Hoàng đế, thần tử như chúng ta không nên tuỳ tiện bàn luận. Bệ hạ bảo chúng ta làm gì thì chúng ta cứ làm theo”.
Quan tướng kia nói: “Lệnh của Bệ hạ, tất nhiên chúng ta phải dốc sức thực hiện. Nhưng vị thủ lĩnh được cử đến này cũng phải có bản lĩnh mới được. Ngộ nhỡ đối phương là kẻ bất tài, các anh em sẽ không phục đâu ạ”.
“Đúng vậy! Nếu đó chỉ là hạng giẻ cùi tốt mã, chúng ta sẽ cho người đó biết tay!”
“Hỗn xược!”, tướng quân giáp vàng trầm giọng: “Ở nước Long chúng ta, thủ lĩnh cấm quân không chỉ luyện binh mà còn quản lý kỷ luật quân đội. Nếu các anh em hành xử bừa bãi, dù thủ lĩnh đánh chết mọi người, tôi cũng không thể nói gì”.
Người đàn ông trung niên ở bên phải nhẹ nhàng cất tiếng: “Cảm ơn các anh em. Tôi biết mọi người nói vậy đều vì bất bình thay họ Chu này. Nhưng lệnh Thánh khó trái, Hoàng đế bệ hạ cảm thấy tôi bất tài, tôi chỉ đành rời khỏi doanh trại”.
Mọi người đồng loạt nói: “Thủ lĩnh Chu võ nghệ cao cường, lại là Võ Thiên Tiên, từng là người mạnh tiếng tăm trên bảng Tiên Tôn. Người sắp đến làm sao có thể so sánh với thủ lĩnh kia chứ?”
Vị thủ lĩnh họ Chu này còn định nói gì đó thì Trác công công đã đưa Ngô Bình đến.
Tướng quân giáp vàng bèn đứng dậy nghênh đón, cất lời với vẻ mặt tươi cười: “Trác công công đến rồi”.
Trác công công cười bảo: “Đại tướng quân, vị này là Ngô Bình, thủ lĩnh cấm quân do Bệ hạ chỉ định”.
Ngô Bình ôm quyền: “Chào Đại tướng quân”.
Tướng quân mặc giáp vàng này tên là Nguỵ Nguyên, thống lĩnh tám trăm nghìn cấm quân, quyền cao chức trọng, còn có Vương tước.
Nguỵ Nguyên cười đáp: “Thủ lĩnh Ngô, hân hạnh”.