Đột phá Tiểu Thiên Tượng là có thể tạo ra Tiểu Thiên Kiếm Giới, Kiếm Giới cao hơn Kiếm Vực một bậc. Ở trong Kiếm Giới, kiếm đạo của anh sẽ phát huy được uy lực lớn nhất.
Anh vừa mới nảy lên suy nghĩ, cả ngọn núi đều chìm trong làn sương mù mờ ảo. Nơi đây đã bị anh đặt vào Tiểu Thiên Kiếm Giới của mình!
Sau vài lần luyện tập, anh rất hài lòng với thành quả đạt được, quyết định tu luyện thêm tầng thứ tám của Thiên Cực Kiếm Kinh, Thiên Cực Tam Thức.
Advertisement
Thiên Cực Tam Thức vừa là công pháp, vừa là kiếm chiêu. Nó có thể đánh ra được thần thông kiếm đạo và sát chiêu kiếm đạo mạnh mẽ. Anh tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh bao lâu nay nhưng đây là lần đầu tiên chính thức học kiếm chiêu!
Thiên Cực thức thứ nhất, Hoan Không!
Advertisement
Cảnh giới Hoan Không tức là khắp nơi đều là ảo ảnh, yêu cầu rất cao đối với thần niệm. May mà anh đã đạt được Nhất Niệm Nhất Thế Giới từ lâu nên thức thứ nhất này cũng không quá khó đối với anh.
Dù là vậy, anh vẫn phải luyên hết bảy ngày trời, vận dụng cả nhân cách tối thượng mới luyện thành!
Học được mới chỉ là khởi đầu. Anh còn muốn luyện tới cấp độ viên mãn. Việc đầu tiên cần làm chính là ngộ ra được kiếm chiêu trí mạng.
Sau ba ngày nữa, rốt cuộc anh cũng ngộ ra được một chiêu, đặt tên là Hoan Diệt!
Anh đang chuẩn bị thi triển thì ngoài cửa vang lên giọng nữ ngọt ngào: “Sư đệ ở đâu vậy?”
Ngô Bình giật nảy mình, không biết đối phương là ai. Không lẽ chính là mấy vị sư tỷ chưa có cơ hội gặp gỡ kia sao?
Anh chưa kịp phản ứng lại, chủ nhân của giọng nói kia đã đẩy cửa xông vào. Hai người bốn mắt nhìn nhau, quan sát đối phương.
Cô gái trước mặt anh trông chỉ khoảng đôi mươi, là cao thủ cảnh giới Thiên Tiên. Vẻ xinh đẹp của cô ấy không hề thua kém vị Ám Nguyệt Nữ Vương nọ.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc búi lên được buộc lại gọn gàng bằng một dải lụa xanh. Làn da trắng nõn nà, gò má ửng hồng, đôi lông mày tinh xảo, ánh mắt sáng như sao sa.
Vẻ đẹp ấy khiến Ngô Bình không thể rời mắt. Anh hỏi: “Chị là vị sư tỷ nào vậy?”
Cô gái kia cũng đang quan sát Ngô Bình. Cô ấy mỉm cười giới thiệu: “Chị là nhị sư tỷ Lam Hâm”.
Anh vội vàng bước tới cung kính hành lễ: “Tiểu đệ Lý Huyền Bình xin ra mắt nhị sư tỷ”.
Lam Hâm nói: “Sư đệ không cần hành lễ đâu. Chị vừa mới đi gặp sư tôn, nghe nói người mới nhận thêm một tiểu sư đệ nên muốn tới xem thử người nào có thể khiến sư tôn có ý định nhận đệ tử”.
Anh cười đáp: “Sư tôn nhận đệ tử là chuyện bình thường mà”.
Lam Hâm lắc đầu: “Rất không bình thường. Sư tôn từng nói người không nhận đệ tử nam. Khi người thu nhận ngũ sư muội đã nói con bé là đệ tử cuối cùng, sau này không nhận thêm ai nữa”.
Anh chỉ mỉm cười khiêm tốn: “Lúc đó em đã đánh ra một chiêu kiếm. Chắc là sư tôn cảm thấy tư chất của em cũng được”.
Lam Hâm không tin: “Không thể nào. Nhất định em phải có chỗ hơn người thì mới khiến sư tôn thay đổi suy nghĩ. Chị dẫn em tới chỗ này!”
Nói rồi cô ấy không đợi Ngô Bình đáp lại đã kéo anh bay trên kiếm quang hướng về một ngọn núi.
Bay được một đoạn thì xuất hiện một chiếc bia thử kiếm. Ngô Bình đã quá quen với thứ này nhưng vẫn giả vờ ngây ngô hỏi: “Sư tỷ, đây là cái gì?”