Tương tự đó thì đế phẩm là Tiên Đế, ngọc phẩm là Tiên Hầu,…
Tiên Vương và Tiên Đế không liên quan đến cảnh giới, Hư Tiên thường là Tiên Vương, mà Chân Tiên cũng có thể là Tiên Vương.
Ngô Bình gật đầu nói: “Để tôi thử xem sao”.
Advertisement
Sau đó, anh phóng thần anh ra rồi tiến vào cơ thể thiên chủ Thanh Tuyết tiếp. Lần này, thần anh của anh đã đến thẳng thần cung của cô ấy.
Thần anh của thiên chủ Thanh Tuyết đang ngồi xếp bằng trong đó, thấy thần anh của Ngô Bình đi vào thì nó hỏi: “Đến đây làm gì?”
Advertisement
Thần anh của Ngô Bình cười nói: “Tôi muốn xem cô là nam hay nữ”.
Thiên chủ Thanh Tuyết lừ mắt: “Tôi là nữ, chứ nam đâu ra”.
Ngô Bình mỉm cười rồi rời khỏi đó, tiếp tục dùng khả năng nhìn xuyên thấu để tìm kiếm. Thần anh thu nhỏ lại rồi lục tìm trong cơ thể thiên chủ Thanh Tuyết.
Sau hơn một tiếng tìm kiếm, Ngô Bình chợt đứng lại ở mi tâm của thiên chủ Thanh Tuyết.
“Thanh Tuyết, cô thử ở chỗ này đi”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Được”.
Ngô Bình rời đi rồi chờ ở ngoài, anh biết lần này thiên chủ Thanh Tuyết sẽ không thể nhanh như lần trước, khéo phải mấy từ ba đến chục ngày.
Hoả Hoàng Nhi đã ăn no, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi nên anh lại đi tìm Đường Tử Di.
Bụng cô ấy đã rất lớn nên đi lại hơi bất tiện, bây giờ cô ấy đang ngồi trên sofa xem tivi.
Thực lực của nước Long rất mạnh, mấy hôm trước, tất cả mọi nơi đã được thiết lập thiết bị thu phát trực tiếp, tín hiệu rất nhanh.
Không chỉ tivi mà người dân bây giờ đã có thể lên mạng và dùng điện thoại được rồi, các tiết mục giải trí và phim anh cũng xuất hiện trở lại, mọi thứ như quay về thời trước đó.
Đường Tử Di vẫy tay với anh rồi nói: “Huyền Bình, anh đến xem này”.
Ngô Bình ngồi xuống cạnh cô ấy thì thấy trên tivi đang phát chương trình thời sự. Học viện Võ Đạo đã có thêm một võ vương truyền kỳ, sau đó được học viện thưởng cho một trăm triệu Thần Long.
“Huyền Bình, anh cũng là võ vương đúng không? Nếu anh đạt được cấp truyền kỳ rồi thì cũng sẽ thưởng ngẩn ấy tiền nhỉ?”
Ngô Bình: “Anh không biết, nhưng chắc chắn anh có thể đạt được cấp ấy”.
Đường Tử Di cười nói: “Hay anh đi thử đi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Cũng được, để anh đến đó một chuyến”.