Thần Y Trở Lại

Chương 3192




 Trăng sáng lên cao, Ngô Bình đem ra ít thức ăn tiếp đãi Thượng Quan Linh Nhi, anh nói: “Thượng Quan tiền bối đến tìm cha tôi, chắc là đã gặp mặt, nhưng sao tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì?”  

 

Thượng Quan Linh Nhi: “Ừm, có lẽ vì cha tôi chưa về, chắc ngày mai sẽ có tin”.  

 

Chính vào lúc đó, La Thiên Tướng đột nhiên đến, nói: “Đồ đệ, đi theo ta”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu chào Thượng Quan Linh Nhi rồi theo La Thiên Tướng rời khỏi đó.  

 

Lúc đến một căn nhà thì La Thiên Tướng gọi anh vào trong, nói: “Thượng Quan Tề Sinh chuyển lời đến tôi, ông tôi nói Lữ Thuần Dương đã xảy ra chuyện, bị nhốt ở núi Hỗn Độn”  

Advertisement

 

Ngô Bình giật mình: “Bị nhốt ở núi Hỗn Độn? Đây là nơi như thế nào?”  

 

La Thiên Tướng: “Một trong những nơi nguy nhất trên lục địa hồng hoang. Có điều, từng có người có được truyền thừa vô thượng và pháp bảo lợi hại từ trong đó”.  

 

Ngô Bình: “Vậy cha con đâu?”  

 

La Thiên Tướng thở dài: “Chắc ông ấy đã bị nhốt trong núi Hỗn Độn cùng với Lữ Thuần Dương rồi”.  

 

Mặt Ngô Bình biến sắc: “Nói vậy là cha con cũng đã mất tích rồi”.  

 

La Thiên Tướng: “Chắc vậy. Có điều con cũng không cần phải lo lắng, vào núi Hỗn Độn thăm dò phải mất rất nhiều thời gian, biết đâu chừng nửa năm đến một năm sau họ sẽ bình an trở ra lại”.  

 

Ngô Bình liền nói: “Không được, con phải đến núi Hỗn Độn”.  

 

La Thiên Tướng nhìn anh: “Đồ đệ, bây giờ con vẫn chưa có tư cách vào núi Hỗn Độn, muốn lên núi thì nhất định phải đạt đến cảnh giới bất tử mới được”.  

 

Ngô Bình dừng lại, vẻ mặt lo lắng.  

 

La Thiên Tướng: “Tôi đã bói một quẻ, cha con có lẽ không sao cả nhưng Lữ Thuần Dương thì lại gặp nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Không sao thì tốt rồi, con sẽ cố bức phá nhanh nhất có thể, đến núi Hỗn Độn để tìm họ”.  

 

La Thiên Tướng: “Vốn dĩ tôi không định nói cho con biết, chỉ là chuyện này liên quan đến cha con nên ta cũng không thể giấu. Con bình tĩnh trước đã, ta giúp con nghĩ cách”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, đa tạ sư tôn”.  

 

La Thiên Tướng vỗ nhẹ lên vai anh: “Đừng lo lắng quá, con là người may mắn, người nhà con cũng sẽ được may mắn, không dễ gì có chuyện đâu. Còn nữa, chuyện quan trọng nhất là bản thân con phải lớn mạnh, con càng mạnh thì người nhà con sẽ càng an toàn. Ông trời trước giờ chỉ ức hiếp người mềm yếu, con càng mạnh mẽ thì trời sẽ càng chiếu cố đến con, con càng yếu đuối thì sẽ càng xui xẻo, ông trời sẽ càng ngược đãi con”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, đồ đệ đã hiểu rồi”.

Ngô Bình cũng biết bây giờ mình không thể làm gì được, chỉ có thể không ngừng nâng cao tu vi.  

 

Anh cúi người xuống với La Thiên Tướng: “Sư tôn, mong sư tôn để tâm đến chuyện của bố con”.