Nguyệt Vũ mỉm cười: “Đương nhiên phải có điều kiện rồi, anh giỏi về đan đạo, mong anh có thể luyện chế một số đan dược giúp bọn em. Nếu như thế, bọn em có thể không còn phụ thuộc vào nước Bất Lão nữa”.
Ngô Bình gật đầu: “Tất nhiên được chứ, sau này đan dược của bộ lạc Ám Nguyệt sẽ do anh đảm nhận”.
Nguyệt Vũ: “Em cũng sẽ không để anh làm không công, sau này tất cả nước Bất Lão đều dùng để đổi lấy đan dược. Hơn nữa nếu anh có sinh linh mạnh cũng có thể lấy ra hiến tế, đổi lại nước Bất Lão cao cấp”.
Advertisement
Ngô Bình: “Nước Bất Lão cực kỳ hiếm có, mỗi loại dược liệu đều rất quý giá, em có biết thần điện Vĩnh Hằng là nơi nào không?”
Advertisement
Nguyệt Vũ lắc đầu: “Em không rõ, đàn tế này cũng là do tổ tiên bọn em tình cờ phát hiện ra”.
Lúc này Ngô Bình mở chiếc bình ra, nhỏ một giọt nước Bất Lão nếm thử, nước chảy vào trong bụng, anh nhận ra vị dược liệu trong đó không nhiều lắm, chỉ có sáu loại, thế nhưng năng lượng của sáu loại này vượt trội hơn rất nhiều so với hàng chục loại năng lượng mà anh từng gặp trước đó.
Hai mắt anh phát sáng: “Đồ tốt! Nước suối này gần như không có tác dụng phụ, cơ thể con người đều có thể hấp thụ được mỗi loại dược liệu”.
Nguyệt Vũ cười nói: “Vậy thì tốt, bây giờ nó thuộc về anh. Lý Lang, anh có thể ở lại thêm mấy ngày không, giúp tộc bọn em luyện chế đan dược?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là được, anh còn có thể dựa vào thể chất của tộc người bộ lạc Ám Nguyệt để luyện chế một loại đan dược chuyên dành cho các em, tiện thế chỉ dạy mọi người tu luyện”.
Nguyệt Vũ mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá”.
Ra khỏi cung điện đàn tế, Ngô Bình được sắp xếp đến một nơi rộng lớn hơn, Nguyệt Vũ cho mười người phụ nữ đến phục vụ, nếu anh cần luyện đan thì có thể trực tiếp sử dụng đồ bên trong.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Ngô Bình quyết định lấy nước Bất Lão làm nguyên liệu phụ, dược liệu làm nguyên liệu chính, luyện chế ba loại đan dược nâng cao tư chất, như thế người dùng được ba loại đan dược này sẽ có tác dụng tốt hơn uống trực tiếp nước Bất Lão.
Ngoài ra, anh còn luyện chế vài đan dược cao cấp hơn, chuyên cung cấp cho người ở bộ lạc có tu vi cao.
Anh chuyên tâm luyện chế đan dược, thoáng chốc đã bảy ngày. Mỗi buổi tối Nữ Vương Ám Nguyệt đều đến tìm anh, không bao giờ thiếu những lần mây mưa.
Ngày thứ tám, Ngô Bình đã luyện chế được một lô đan dược, hơn nữa còn loại bỏ được độc tố của tất cả mọi người, sau đó anh quyết định chào tạm biệt.
Nghe nói anh sắp đi, Nguyệt Vũ nói: “Lý lang, anh có thời gian nhớ đến thăm em”.
Ngô Bình: “Em yên tâm, anh sẽ đến thường xuyên. Công pháp mà anh truyền cho em, em cứ chuyên tâm tu hành, với tư chất của em thì không lâu nữa sẽ trở thành cường giả giới tu hành. Nếu gặp rắc rối thì cứ dùng bùa này để liên lạc với anh”, nói rồi anh đưa vài lá bùa ngọc cho Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ khẽ gật đầu: “Anh Lý, đến thăm em sớm nhé”.
Trước khi đi, Ngô Bình lấy rất nhiều dược liệu của bộ lạc Ám Nguyệt, để lúc ở ngoài anh có thể luyện chế đan dược cho họ.
Nguyệt Vũ tiễn Ngô Bình đến tận biên giới trời mây, lúc này mới lưu luyến buông tay anh ra: “Anh Lý, gặp lại sau”.