Sau đó là đến khí tượng vạn thiên.
Cảnh giới này là chỉ sự biến đổi khôn lường của chân khí.
Anh tu luyện một lúc lâu thì thấy có rất nhiều phù văn xuất hiện trogn không khí, chúng đều đang phát sáng. Ngay sau đó, phù văn đã biến thành phong cảnh, con người, động vật, thậm chí chúng còn biết cử động và nói chuyện.
Advertisement
Phía xa hơn thì có núi sông, tất cả đều là chân khí của Trương Tiểu Bình biến hoá thành.
Cuối cùng chỉ còn lại khí mãn càn khôn.
Advertisement
Cảnh giới này là truyền chân khí đến không gian xung quanh, sau đó hấp thu năng lượng của đất trời. Như vậy thì anh có thể nối liền thành một thể với giới tự nhiên.
Lúc này, nếu gặp nguy hiểm thì anh có thể mượn năng lượng của tự nhiên để tung một đòn trí mạng cho kẻ thù.
Ngoài ra, khí mãn càn khôn còn có thể nâng cao khả năng rèn luyện cơ thể và tinh thần, là một cảnh giới vô thượng đến Thiên Tiên cũng phải ao ước.
Trương Tiểu Bình thử phóng chân khí ra không gian xung quanh, nhưng không lâu sau, anh đã thấy yếu hẳn. Dẫu sao, chân khí trong người anh cũng không nhiều, với thực lực hiện tại thì anh vẫn chưa làm đến bước này được. Anh bỗng thấy có một cái cây xuất hiện trong đan điền của mình, bên dưới gốc cây có một không gian gập. Đúng lúc này, dưới rẫ cây đã bộc phát ra một luồng sức mạnh vô cùng vô tận.
Các sức mạnh ấy tiến vào cơ thể anh, sau đó nhanh chóng sinh ra chân khí ngũ hành mới, chân khi anh phóng ra ngày càng nhiều hơn, dần dà đã đầy ắp phòng.
Trương Tiểu Bình không kịp nghiên cứu về sự xuất hiện của cái cây ây, mà nhanh chóng đột phá ngay, đẩy cảnh giới lên tầng thứ tám của Luyện Khí là khí mãn càn khôn.
Chân khí vừa đầy phòng thì cấm chế bên ngoài biến mất, có người mở cửa ra.
Một người thiếu niên đi vào, trông cậu ta khoảng 14, 15 tuổi, mi tâm có một nốt ruồi son, cậu ta mặc áo bào thêu hình rồng, tươi cươi bước về phía Trương Tiểu Bình.
Cậu ta đi vào phòng rồi nhìn trái ngó phải, sau đó cau mày nói: “Xem ra là cậu rồi, sao bảo cậu cũng là thiếu niên, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy lớn hơn tôi thế?”
Một người đàn ông trung niên xuất hiện sau lưng cậu ta rồi nói: “Thế tử, chắc người này vừa đột phá nên ngoại hình mới thay đổi”.
Cậu thiếu niên gật đầu: “Được đấy, biết rõ đang bị người khác vây nhốt mà vẫn còn tâm trí tu luyện, hơn nữa còn thành công chứ. Đúng là thiên kiêu đây rồi, không uổng công đích thân tôi tới giết cậu”.
Trương Tiểu Bình cau mày: “Cậu muốn giết tôi ư?”
Cậu thiếu niên cười nói: “Đừng sợ, tôi ra tay nhanh lắm, loáng cái là xong thôi”.
Dứt lời, anh ta lướt nhanh trên nền nhà tới gần Trương Tiểu Bình, sau đó giơ tay phải ra tấn công anh.
Tuy cậu thiếu niên còn ít tuổi, nhưng tu vi đã ở cảnh giới Linh Biến, chứng tỏ tư chất rất tốt, mỗi bước chân đều rất chắc chắn, vì thế cậu ta tỏ rõ vẻ coi thường Trương Tiểu Bình và nghĩ một tu sĩ nội kình cỏn con như anh thì mạnh được đến đâu.
Nhưng cậu ta sai rồi, Trương Tiểu Bình đã ở cảnh giới Luyện Khí viên mãn, hơn nữa còn đạt đến tầng thứ tám. Anh vừa ra tay thì chân khí tồn đọng trong không khí đã nổ tung.
Uỳnh!
Chân khí ngưng tụ thành hai chưởng ấn khổng lồ, sau đó đập người thiếu niên nát bét.