Tần thứ bảy của Hoá Kình là cảnh giới Linh, tầng thứ tám là cảnh giới Pháp. Cảnh giới Pháp là nội kình đạt được mức độ đối địch nhờ luyện tập, từ đó mỗi khi phản kích đều đạt hiệu quả cao nhất.
Trong cảnh giới Pháp còn có cấp thứ ba tên la Hoá Kình Cửu Trọng còn khó hơn, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hay con được gọi là cảnh giới Thiên Nhân. Đến được cảnh giới này thì nội kình đã nối liền với đất trời có thể phóng ra uy lực kinh người.
Trương Tiểu Bình lại vất vả tu luyện một ngày, linh tính của nội kình ngày càng dồi dào hơn, nhưng nếu muốn đạt đến viên mãn thì buộc phải thông qua thực chiến.
Buổi chiều, anh lại tới quán ăn. Mấy ngày qua, chị Li không hề đến tìm anh, vì sợ quấy rầy anh tu luyện.
Advertisement
Khi anh đến, Ngô Vị đang bưng thức ăn lên cho khách. Nhìn thấy Trương Tiểu Bình, anh ta vội chạy tới rồi tươi cười nói: “Anh, anh lại đột phá rồi à?”
Trương Tiểu Bình gật đầu: “Tôi mới đôt phá hai cảnh giới nhỏ”.
Advertisement
Ngô Vị sáng mắt lên nói: “Em có biết về nội kình, nhưng anh đột phá lên tiếp thì là cảnh giới nào? Có thể thi triển cho em xem một chút được không?”
Trương Tiểu Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, đi theo tôi”.
Nhóm chị Li cũng tò mò nên đi theo Trương Tiểu Bình ra sân sau. Ở đây có một gò đất, mấy hôm trước con cá vàng lôi tới, nhưng không dùng hết nên vứt ở đây.
Trương Tiểu Bình đứng cách gò đất mấy chục bước, sau đó giậm chân một cái, bùn đất như sống dậy, sau đó tạo thành một người đất cao gần hai mét, tay cầm trường kiếm rồi khua múa.
Tất cả mọi người đều sững sờ, đây là ma pháp ư?
Phần kích thích hơn còn ở phía sau, người đất chơt ôm kiếm rồi nhảy lên mua một cách có quy luật như thật.
Chị Li liếc nhìn Trương Tiểu Bình rồi nói: “Làm gì có tí chính kình nào, thôi về ăn cơm”.
Mấy ngày vừa rồi, Trương Tiểu Bình bận rộn tu luyện nên chưa ăn gì, giờ bụng đã đói meo.
Chị Li sai người chuẩn bị một bàn thức ăn rồi ra ngồi ăn cùng anh, chờ anh ăn no rồi thì cô ấy mới nói: “Mấy hôm cậu không ở đây, đã có một chuyện lớn xảy ra”.
Trương Tiểu Bình hỏi: “Chuyện gì thế?”
Chị Li: “Đột nhiên có một kỳ tài võ thuật xuất hiện ở Vân Kinh, mới ngày đầu đã thành Tiên Thiên, ngày thứ hai là Nhân Tiên, hôm thứ ba là Địa Tiên rồi. Chuyện này làm kinh động tới thái thú, nghe đâu ông ta đã đích thân đến gặp người đó rồi thưởng cho 100 triệu tiền phù”.
Trương Tiểu Bình ngạc nhiên, ngần ấy tiền bùa là đủ cho dân chúng ở Giang Nam sinh hoạt cả mấy năm chứa đùa.
Ngô Vị bĩu môi nói: “Thế có gì là giỏi, ba ngày đã tu đến Địa Tiên thì chửng tỏ anh ta là người chuyển thế. Nói thật thì không có cửa so với anh Bình”.
Chị Li: “Thế à?”
Ngô Vị: “Đương nhiên”.
Trương Tiểu Bình: “Người đó là Địa Tiên rồi, tôi không bì được đâu”.
Ngô Vị: “Địa Tiên thì sao? Anh, tối nay chúng ta đi khiêu chiến bang chủ của các bang phái rồi kiếm một mẻ đi”.
Trương Tiểu Bình đang muốn rèn luyện nội kình thông qua chiến đấu, như thế thì mới có thể đạt đến viên mãn được nên hỏi: “Khiêu khiến bang phái nào?”
Ngô Vị mỉm cười rồi lấy một tờ giấy ra, bên trên có viết tên của một trăm người: “Tối nay, chúng ta chọn năm bang phái này trước. Mấy người này đều là Nhân Tiên, thực lực rất mạnh, nhưng so với anh thì còn kém xa”.
Trương Tiểu Bình quan tâm đến thu nhập hơn: “Mỗi bang phái mình có thể kiếm được bao nhiêu?”
Ngô Vị: “Họ là thủ lĩnh của các bang phái nên có nhiều thuộc hạ lắm, dù là bang phái bình thường thì mỗi tháng cũng kiếm được vài triệu, một năm đến cả trăm triệu, cho nên mình ra giá một, hai trăm triệu chắc ổn nhỉ?”