Thần Y Trở Lại

Chương 3129




 Ngô Vị gật đầu: "Đúng vậy đó đại ca, ví dụ hôm nay em khiêu chiến anh, nhỡ đâu anh thua, anh muốn dùng tiền để giải quyết chuyện hay thật sự giao địa bàn?"  

 

Trương Tiểu Bình: "Chắc chắn là anh thích dùng tiền giải quyết hơn rồi".  

 

Ngô Vị: "Vậy nên bọn họ thường hào phóng lắm. Những người ở cấp bậc như đại ca, em đánh thắng một lần, nói thế nào cũng cho em một hai trăm nghìn".  

 

Minh Li nói: "Nhưng cứ khiêu chiến người ta mãi, nhỡ đâu thất bại thì có thể sẽ mất mạng".  

Advertisement

 

Ngô Vị: "Em không sợ, dù sao người mạnh như đại ca quá ít. Hơn nữa trước khi khiêu chiến em sẽ thường đi nghe ngóng tin tức trước, không nắm chắc phần thắng thì em không ra tay".  

 

Trương Tiểu Bình: "Cậu cũng từng nghe ngóng về tôi à?"  

 

Ngô Vị gật đầu: "Có thăm dò rồi ạ. Dùng cảnh giới nội kình đánh bại Nhân Tiên, nói ra ai mà tin? Em không tin nên mới tới đánh thử với anh. Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu mà đánh thua thì sẽ đi theo anh luôn".  

Advertisement

 

Trương Tiểu Bình hơi khó hiểu: "Sao lại quyết định theo tôi?"  

 

Ngô Vị: "Em cũng được xem là người khá giỏi đánh nhau rồi, nhưng yêu nghiệt mới chỉ ở cảnh giới nội kình đã đánh bại Nhân Tiên như đại ca thì quá đáng sợ! Em đi theo anh chắc chắn tương lai rộng mở".  

 

Trương Tiểu Bình cười: "Thằng nhóc cậu thông minh lắm".  

 

Ngô Vị cười khì khì: "Cảm ơn đại ca đã khen!"

Trương Tiểu Bình: “Cậu hiểu rõ về Vân Kinh của bây giờ lắm à?”  

 

Ngô Vị: “Em đi mọi ngóc ngách nên đúng là biết được khá nhiều chuyện”.  

 

Trương Tiểu Bình: “Giờ Vân Kinh có bao nhiêu bang phái?”  

 

Ngô Vị: “Theo em biết thì không đến 100 thì cũng 80. Có nhiều bang phái nhỏ là nhánh của các bang phái lớn, nhưng tất cả các bang phái từ lớn đến nhỏ đều rất vâng lời thái thú ở đây”.  

 

Trương Tiểu Bình: “Vâng lời thái thú ư?”  

 

Ngô Vị gật đầu: “Đúng thế, tuy các bang phái này đều rất phách lối, nhưng nhờ họ thì nơi đây mới duy trì được trật tự xã hội chính, thái thú cũng phải mượn sức của họ đấy. Đương nhiên chuyện này chỉ là tạm thời thôi, chờ khi nào thái thú có thêm binh lực trong tay thì họ đều phải dạt sang một bên hết”.  

 

“Ngoài bang phái ra còn có các thế lực môn phái khác, họ mạnh hơn bang phái nhiều, hầu hết bang phái đều lệ thuộc vào các môn phái. Vì vậy, về mặt bản chất thì giới quan chức đang mượn lực của môn phái để quản lý nơi này tạm thời”.  

 

Trương Tiểu Bình đã hiểu, anh nói: “Cá lớn nuốt cá bé thế thì người dân bình thường sống kiểu gì!”  

 

Ngô Vị: “Đúng thế, nhưng em đoán tình trạng này sẽ không kéo dài lâu đâu, nước Long rất lớn mạnh, các môn phái chỉ đang xếp bàn cờ thôi”.  

 

Ngô Vị chợt hỏi: “Anh, anh nghĩ về dân nhiều như thế thì sao không thi mà làm quan”.  

 

Trương Tiểu Bình ngạc nhiên nói: “Làm quan ư?”  

 

Ngô Vị: “Vâng, nước Long đang chiêu mộ anh tài, chỉ cần có thể ghi tên lên tốp một trăm của khi Giang Nam thôi là được vào hầu ở phủ Tổng đốc rồi, nếu tiến vào được tốp ba thì còn có chức vị luôn”.  

 

Trương Tiểu Bình: “Giờ tu vi của anh còn yếu, có thi cũng không ăn thua nên cứ nâng cao tu vi trước đã”.  

 

Ngô Vị cười nói: “Anh siêu thế cơ mà! Chờ khi nào anh thành Nhân Tiên rồi thì chắc Địa Tiên cũng không đấu lại anh được”.  

 

Hai người ngồi uống rượu đến tờ mờ sáng rồi mới giải tán, Trương Tiểu Bình vào trong quan tài tu luyện tiếp.  

 

Trước đó, anh đã luyện đến tầng thứ sáu của Hoá Kình, bây giờ sẽ đột phá lên cảnh giới Thần mạnh hơn.  

 

Phải mất ba ngày thì anh mới lĩnh ngộ được cảnh giới này.  

 

Anh đi đến một rừng cây âm u rồi đứng yên bất động, sau đó vận chuyển nội kình, lá cây dưới đất lập tức bay lên, sau đó lia khắp nơi như các thanh phi đao, cuối cùng đã găm vào các thân cây và tảng đá.  

 

Tiếp theo, Ngô Bình đập cả hai tay xuống mặt đất, bùn đất chảy vào tay anh như nước, sau đó ngưng tụ thành một cái mâu dài, thẳng và rắc chắc. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân anh cũng như dập dềnh như sóng gợn, nội kình mạnh mẽ của anh đã chảy tới khắp các hướng theo mặt đất, sau đó bắn xa trong phạm vi một trăm bước.