Tiêu Thái Tôn đáp: “Có lẽ là nơi mai táng nền văn minh của các kỷ nguyên trước”.
Anh ngơ ngác lặp lại: “Nơi mang táng nền văn minh của các kỷ nguyên trước sao?”
Tiêu Thái Tôn gật đầu giải thích: “Vũ trụ của chúng ta sinh ra rồi hủy diệt, sau đó lại hồi sinh, lặp đi lặp lại vô số lần. Mỗi lần như vậy được gọi là một kỷ nguyên. Kỷ nguyên nào cũng sẽ hình thành nền văn minh của riêng nó, chẳng hạn như nền văn minh Tiên Đạo, nền văn minh Vu Đạo, nền văn minh Khoa học kỹ thuật...”
Advertisement
“Khi vũ trụ bị hủy diệt, một phần của nền văn minh đó sẽ được di chuyển tới một không gian an toàn khác mà chúng ta gọi là Thiên Vực. Không biết điều này là vô tình hay cố ý. Lối vào Thiên Vực rất khó tìm, vô cùng thần bí. Thiên Đạo Môn nắm giữ quyền lực mạnh mẽ như vậy cũng là bởi bọn ta là thế lực duy nhất nắm giữ lối vào Thiên Vực”.
Ngô Bình kết luận: “Chắc những người có thể đạt được truyền thừa của Thiên Vực đều mạnh lắm”.
Advertisement
Tiêu Thái Tôn cũng đồng ý: “Không sai, vậy nên nó mới nguy hiểm. Người đi vào lành ít dữ nhiều, sư phụ rất lo cho con”.
Ngô Bình cười bảo: “Không thử một lần con sẽ không cam lòng”.
Ông ta đành phải nghe theo: “Cũng được! Con muốn thì cứ đi đi”.
Bấy giờ có người gửi tới một vài đồ vật. Chúng chính là phần thưởng cho vị trí hạng nhất đại hội Tiên Truyền mà Ngô Bình giành được!
Tiêu Thái Tôn cười nói: “Đồ đệ, phần thưởng của con đến rồi”.
Ngô Bình cầm lấy chiếc túi chứa đồ, bên trong có một viên đan dược, một trăm triệu đồng Thần Long, thủ lệnh thân phận đệ tử Thiên Đạo Môn, quần áo, vân vận.
Tiêu Thái Tôn bảo: “Con còn có thể chọn một món đồ ở Thiên khố và thư viện”.
Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, Thiên khố và thư viện là nơi gì vậy ạ?”
Tiêu Thái Tôn đáp: “Thiên khố, như tên gọi của nó, đồ ở trong đó đều đến từ Thiên Vực, bất kỳ món nào cũng có giá trị liên thành. Có điều đồ từ Thiên Vực, có món thì vô giá, món thì chẳng đáng mấy đồng”.
“Còn thư viện là nơi lưu trữ sách vở mà các đời tu sĩ Thiên Đạo Môn thu thập được, trong đó cũng bao gồm một số công pháp, thần thông, vu thuật, ma pháp, vân vân”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ con muốn đến Thiên khố dạo một vòng”.
Tiêu Thái Tôn gật đầu: “Ừ, để ta sai Thất Bảo dẫn con đi”.
Thất Bảo là tiên đồng của Tiêu Thái Tôn, trông khoảng mười mấy tuổi nhưng thực ra đã sống mấy trăm năm. Vì Thất Bảo tu hành từ bé nên vẻ ngoài không thay đổi, vẫn giữ dáng vẻ thuở mười sáu, mười bảy.
Thất Bảo nói: “Thưa cậu, để tôi đưa cậu đến Thiên khố”.
Ngô Bình gật đầu, theo chân Thất Bảo đi đến Thiên khố.
Thiên khố được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, cần có pháp chỉ của ba vị trưởng lão quan trọng và chưởng môn mới được vào trong. Vậy nên trước khi vào Thiên khố, Ngô Bình phải chờ ba pháp chỉ suốt mấy giờ đồng hồ.
Lúc chờ pháp chỉ, anh rảnh rỗi đến mức thấy chán, chợt nhìn thấy đối diện Thiên khố có một vườn lê. Đã có mấy quả lê rất to, đứng từ xa xa đã ngửi được hương thơm.
Anh hỏi Thất Bảo: “Đó là lê do ai trồng vậy?”
Thất Bảo đáp: “Thưa cậu, lê này tự mọc, vốn chỉ dĩ chỉ có một cây, không ai chăm sóc cả. Sau đó lê rụng, rồi mọc thêm nhiều cây. Hơn một nghìn năm trôi qua, đã hình thành vườn lê như ngày nay”.