Thần Y Trở Lại

Chương 3067




 Người kia lấy bộ đàm ra nói: "Quản gia, có một người muốn gặp Từ Tam gia, nói là Từ Tam gia mời tới chơi, ông hỏi giúp với".  

 

Nửa phút sau, bên trong vang lên tiếng: "Là Từ Tam gia mới tới đấy, để cậu ấy vào đi".  

 

Lúc này, Ngô Bình thấy trong lòng hơi khó chịu, mình tới rồi mà Từ Quý Phi cũng không ra đón sao? Không phải là anh kiêu ngạo, mà là với quan hệ giữa hai người, dù ai tới thăm ai thì người còn lại cũng sẽ ra tới cửa đón tiếp.  

 

Advertisement

Anh vào trong cũng chẳng có ai dẫn đường, anh chỉ có thể tự tìm. Đi một đoạn đường dài mới tới một ngôi nhà có kiến trúc cổ xưa.  

 

Lúc này, có một quản gia ra đón, cười nói: "Ngô gia, cậu đến rồi ạ? Tôi là quản gia của Tam gia, mời cậu vào".  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu, bước vào sảnh lớn. Bây giờ trong sảnh có bốn người ngồi, một người trong đó là Từ Quý Phi. Lúc nhìn thấy Từ Quý Phi, Ngô Bình lập tức ngây ra, Từ Quý Phi bây giờ đã đạt đến tu vi Thiên Tiên rồi! Cảnh giới của ông ấy luông thấp hơn mình, sao có thể trở thành Thiên Tiên nhanh như vậy?  

 

Ba người còn lại cũng đều là Thiên Tiên. Nhưng Ngô Bình phát hiện ra căn cơ của bốn người nông cạn, dường như đã dùng cách gì đó để ép tu vi tăng lên.  

 

Anh thản nhiên cười chào: "Anh ba".  

 

Từ Quý Phi cười vẫy tay với anh: "Chú em, mau lại đây ngồi".  

 

Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh Từ Quý Phi, ông ấy cười nói: "Anh giới thiệu với chú, ba vị này đều là tri kỷ của anh".  

 

Ngô Bình ôm quyền: "Chào ba vị", lúc này anh phát hiện, một người trong đó hơi quen mặt. Nhoáng một cái, anh đã nhớ ra người này chính là Lưu Hải Vương, là người khi xưa đã nhảy ra ngăn cản anh khi anh báo thù cho anh em tốt của mình là Chu Phù Sinh!

Lưu Hải Vương lạnh lùng hỏi: "Thằng nhóc, còn nhớ tôi không?"  

 

Ngô Bình nheo mắt: "Lưu Hải Vương, không ngờ ông đã là Thiên Tiên rồi".  

 

Lưu Hải Vương cười khà khà: "Khi xưa, cậu dẫn theo Lý Long Thần tới ức hiếp nhà tôi, tôi vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng".  

 

Từ Quý Phi cười nói: "Còn có chuyện này nữa à?"  

 

Lưu Hải Vương: "Anh có thể hỏi cậu ta".  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Chuyện xưa rồi, không cần nhắc lại nữa", tuy đối phương là Thiên Tiên nhưng anh không hề sợ, nên không muốn nói nhiều.  

 

Ánh mắt Lưu Hải Vương tràn ngập sự khinh bỉ, nói: "Anh ba, nói thế nào thì anh cũng là Thiên Tiên rồi, còn kết giao với hạng tôm tép này à?"  

 

Từ Quý Phi cười ha hả: "Khi xưa chú em này đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể quên ơn nghĩa của cậu ấy được".  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Anh ba nói vậy là khách sáo rồi".  

 

Lưu Hải Vương: "Chuyện năm xưa luôn lấn cấn trong lòng tôi, khiến tôi suy nghĩ không thông. Anh ba Từ, tuy người này là bạn của anh, nhưng món nợ cũ này, tôi nhất định phải tính với cậu ta!"  

 

Từ Quý Phi khẽ cau mày, ông ấy nói với Ngô Bình: "Người anh em, chú nể mặt anh, xin lỗi anh Lưu một tiếng, nhún nhường một chút, được không?"  

 

Ngô Bình im lặng, nếu anh là Từ Quý Phi thì chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ mình, nhưng Từ Quý Phi lại không làm vậy.  

 

Anh thờ ơ cười nói: "Đây là chuyện của em, không phiền người khác nhúng tay".