Lãnh Như Yên đáp: “Biết rồi, em sẽ để ý mấy chuyện này”.
Cả hai trò chuyện được một lúc thì Vu Kiên quay về. Anh ấy cười bảo: “Tổng đốc Ngô, ta có một lời thỉnh cầu, ấy là hy vọng anh có thể nhậm chức ở nước Kim Ưng”.
Ngô Bình cười nói: “Bệ hạ muốn phong chức quan cho tôi sao?”
Advertisement
Vu Kiên vội xua tay: “Không, không. Tổng đốc Ngô có địa vị tôn quý, đương nhiên với ngang hàng với ta. Vậy nên ta mong Tổng đốc Ngô có thể làm Trấn quốc vương của nước Kim Ưng!”
Trấn quốc vương? Ngô Bình còn đang chần chừ, Lãnh Như Yên đã lên tiếng: “Vậy thì xin cảm ơn bệ hạ”.
Thấy cô ấy nhận lời, Ngô Bình cũng ngại từ chối: “Cảm ơn bệ hạ”.
Advertisement
Vu Kiên cười ha ha: “Tổng đốc Ngô, nếu anh không chê, ta muốn kết nghĩa anh em với anh”.
Lại kết nghĩa với người khác à?
Ngô Bình vốn còn hơi do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của Vu Kiên, anh cười ngay: “Được!”
Thế là cả hai thắp hương tế trời, kết nghĩa anh em trước mặt quan lại. Ngô Bình lớn hơn nửa tuổi nên làm anh, Vu Kiên là em.
“Anh trai!”
“Em trai!”
Sau đó, Vu Kiên mời Ngô Bình đến quốc khố, cười nói: “Anh à, ở đây có bảo vật của triều đại trước, cũng có vật sưu tầm của triều đại này. Anh thích món nào cứ việc lấy nhé”.
Ngô Bình thấy đối phương rất chân thành, bèn cười bảo: “Là anh, làm sao lại lấy đồ của em được”.
Anh quan sát một lúc rồi hỏi: “Có phải em không tự tin về việc thăng cấp lên cảnh giới Kết Thai không?”
Thì ra hai năm trước Vu Kiên đã đạt cảnh giới Thần Cung, nhưng mãi vẫn không dám Kết Thai. Vì Kết Thai có rủi ro rất cao, anh ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vu Kiên gật đầu: “Em muốn tích luỹ thêm một thời gian nữa, năm năm sau sẽ Kết Thai”.
Ngô Bình nói: “Không cần. Anh có một viên Kết Thai Đan. Có nó, em sẽ dễ dàng đột phá”.
Vu Kiên nhìn viên đan dược, cười khổ: “Anh à, em biết đan dược này. Chẳng qua Kết Thai Đan phẩm chất cao rất hiếm, quốc vương của một nước nhỏ như em khó mà có được”.
Ngô Bình bảo: “Viên của anh là đan vương phẩm, đủ cho em dùng rồi”.
Vu Kiên cả kinh: “Vương phẩm ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đan thượng phẩm vương phẩm. Em uống nó vào, hẳn sẽ có thể đột phá”.
Vu Kiên mừng rỡ: “Cảm ơn anh”.
Ngô Bình nói: “Đã là em trai anh thì không cần khách sáo như thế”.
Sau đó Vu Kiên vẫn kéo Ngô Bình vào quốc khố, đoạn bảo: “Anh à, em biết anh chưa chắc đã thích những thứ này, nhưng dù sao đây cũng là chút tấm lòng của em”.