Người thanh niên áo đỏ vô cùng hoảng loạn, sau đó run rẩy đáp: “Cậu Ngô, đừng giết tôi”.
Ngô Bình thi triển đôi mắt vận mệnh thì thấy vận mệnh của tên này rất mạnh, đỉnh đầu có một thứ hình bông sen ba màu với khí chất phi phàm.
Anh vung tay lên nói: “Lấy!”
Ngay khi Ngô Bình thu mất vận mệnh phi phàm của người thanh niên áo đỏ, trên đỉnh đầu hắn chỉ còn một năng lượng màu đen, hắn đã thành một người vô mệnh.
Advertisement
Ngô Bình xua tay: “Biến đi”.
Không còn vận mệnh thì người thanh niên áo đỏ sẽ không sống được bao lâu nữa, vậy thì anh khỏi phải sát sinh.
Tên kia mừng rỡ, vội vàng vái chào Ngô Bình rồi bay đi.
Advertisement
Hắn vừa đi thì ông ăn xin đã xuất hiện, ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: “Ban nãy cậu thi triển hoá thân kiếm đạo đấy à?”
Ngô Bình nói: “Nếu ông biết rồi thì còn hỏi làm gì?”
Ông ăn xin thở dài: “Không ngờ trên đời này lại có hoá thân mạnh đến thế, thực lực của cậu hơn hắn các thiên kiêu bình thường, bảo sao mà tự tin thế!”
Ngô Bình: “Xem đủ rồi, giờ ông lượn đi được chưa?”
Ông ăn xin cười phá lên: “Tôi đã bảo nếu cậu thắng đám này thì sẽ nói cho cậu biết bảo bối bên trong là gì mà”.
Ngô Bình không từ chối, nếu ông ta tự nguyện nói thì anh nghe thôi.
Ông ăn xin: “Bên trong có Tịnh Thế Hồng Liên - một món bảo bối vô giá! Có nó rồi thì có thể tránh khỏi nghiệp lực và tai kiếp”.
Ngô Bình: “Thứ tốt thế mà ông không muốn có à?”
Ông ăn xin thở dài: “Chỉ người có vận mệnh lớn mới lấy được thôi, nếu tôi cố thì sẽ bị trời phạt”.
Ngô Bình: “Có gì thì ông nói luôn đi”.
Ông ăn xin: “Tôi sẽ mở cấm chế cho cậu, cậu lấy Tịnh Thế Hồng Liên. Để báo đáo, cậu hãy cho tôi ba hạt sen, được không?”
Ngô Bình không cần nghĩ mà nói luôn: “Không”.
Ông ăn xin: “…”
“Này, thôi thì tôi xin hai hạt sen thôi, đồng thời đảm bảo sẽ không ai phát hiện ra cậu”, ông ta chưa chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục thuyết phục Ngô Bình.
Ngô Bình: “Tiền bối, tôi nghĩ chúng ta nên đường ai nấy đi thôi, đừng bao giờ gặp lại nữa, vì tôi luôn thấy ông đang định bẫy tôi”.
Ông ăn xin đen mặt nói: “Chàng trai, sao cậu lại nói thế? Tôi là Cái Tiên danh bất hư truyền mà phải lừa một hậu bối như cậu à?”
Ngô Bình cười lớn, không đáp lời.
Cái Tiên thờ dài nói: “Được rồi, tôi không ép cậu nữa”.
Nói rồi, ông ta lấy một hồ lô rượu ra uống, sau đó lại lấy thêm một cái đùi gà rồi cắn một miếng. Mùi thơm bay tới mũi Ngô Bình.
“Thịt gì mà thơm thế?”, anh hỏi.
Cái Tiên hừ một tiếng: “Chắc cậu chưa được ăn bao giờ đâu, cái đùi gà này của tôi là thịt gà thượng hạng, loại gà này chỉ có ở núi Thái Hành, mà số lượng còn có hạn”.
Ngô Bình không có điểm yếu gì ngoài sở thích ăn uống, anh lấy ngay một túi trà ra rồi nói: “Tiền bối, chúng ta gặp nhau thế này chứng tỏ là có duyên, đây là tiên trà thượng phẩm, mời ông thử”.
Anh mở túi trà ra, hương thơm bay tới mũi Cái Tiên, ông ta nói: “Trà ngon! Chắc đắt lắm đúng không?”
Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Tiền bồi thật tinh mặt, trà này một triệu một cân, hơn nữa người bình thường không thể mua được”.