Khang Tốn Thiên là Võ Vương, đã tu luyện trong giới võ học lâu năm. Chỉ qua cuộc so tài vừa rồi, hắn ta đã được nếm trải sự đáng sợ của Ngô Bình. Giờ đây hắn ta vừa tôn kính vừa khiếp sợ, coi anh như thần thánh!
Mấy gã học sinh khiếp đảm vội vàng chạy tới trước mặt Ngô Bình cầu xin tha thứ.
Anh khoát tay nói: “Được rồi, đi về hết đi”.
Bọn họ đều tản ra nhưng Khang Tốn Thiên vẫn chờ ở đó, cung kính nói: “Võ tông truyền kỳ của thầy Ngô đúng là trăm nghe không bằng một thấy, tôi vô cùng khâm phục. Thế nhưng bây giờ học viện Võ Đạo đã thay đổi truyền thừa Võ Đạo mới, truyền thừa mới tới từ điện đường Võ Đạo của Tiên Đình, uy lực mạnh hơn trước nhiều”.
Advertisement
Ngô Bình đáp lại một tiếng: “Tôi biết”.
Sau khi Khang Tốn Thiên rời đi, Thiết Huyền mới tươi cười chúc mừng: “Chúc mừng cậu. Với chiến tích lần này không còn ai dám nghi ngờ tư cách giáo viên của cậu nữa”.
Advertisement
Ngô Bình tò mò hỏi: “Khang Tốn Thiên là giáo viên mấy sao?”
Thiết Huyền đáp: “Giáo viên ba sao”.
Anh tự nhủ: “Xem ra bây giờ ít nhất tôi cũng đạt được giáo viên ba sao rồi”.
Lãnh Nhân cất giọng nói: “Anh Ngô phải mau chóng lấy được tư cách giáo viên ba sao thì mới có thể sớm được nhận tiền lương”.
Ngô Bình hỏi: “Chắc là giáo viên ba sao cũng phải thông qua đánh giá đúng không?”
Lãnh Nhân đáp: “Đúng rồi. Đánh giá giáo viên ba sao do hiệu trưởng chủ trì”.
Anh cảm thán: “Xem ra ba sao rất được coi trọng”.
Bọn họ trò chuyện thêm một lúc nữa thì sắc trời đã tối mịt. Lãnh Nhân và Thiết Huyền lần lượt ra về.
Ngô Bình gọi Diệp Huyền tới: “Chúng ta tới Thiên Kinh”.
Diệp Huyền nở nụ cười ẩn ý dò hỏi: “Có phải tiền bối có chuyện gì không?”
Anh đáp: “Không có chuyện gì cụ thể, chỉ định tới đó một chuyến”.
Diệp Huyền gật đầu đồng ý: “Được, đệ tử sẽ đi cùng tiền bối!”
Khoảng cách từ học viện Võ Đạo đến Thiên Kinh vẫn không thay đổi, chỉ cần bay một đoạn đã tới nơi. Thế nhưng có lệnh cấm bay trên Thiên Kinh nên hai thầy trò chỉ có thể đi bộ vào trong.
Khi đi tới ven đường, Ngô Bình gọi một chiếc taxi. Tài xế cũng là người luyện võ nên nhìn ra được anh không phải người bình thường, bèn hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Ngô Bình nghĩ một hồi, nói ra một địa chỉ. Tài xế nghe xong lắc đầu đáp: “Xe của tôi không tới được chỗ anh yêu cầu”.
“Tại sao?”, anh khó hiểu gặng hỏi.
Diệp Huyền có vẻ hiểu rõ hơn: “Tiền bối, bây giờ Thiên Kinh khác xưa nhiều rồi. Có một vài khu vực cao cấp được cao thủ đặt trong không gian gập. Ở ngoài nhìn vào chỉ thấy một cái xóm nhỏ, nhưng thực ra bên trong còn rộng lớn hơn cả một thành phố”.
Ngô Bình cảm thấy rất mới lạ: “Có bao nhiêu chỗ như vậy?”
Tài xế đáp: “Chỉ tính những chỗ tôi biết đã không dưới con số năm mươi. Dân thường không thể tùy tiện đi vào những chỗ như vậy đâu”.
Ngô Bình khẽ nhíu mày. Địa chỉ anh vừa nói chính là chỗ ở của Lâm Băng Tiên. Không lẽ nơi đó cũng biến thành không gian gập rồi sao?
Anh lấy điện thoại ra định liên lạc với cô ấy trước.