Ngô Bình đáp: "Đệ tử đã tu luyện tới cấp mười rồi".
Xung quanh đột nhiên im phăng phắc, cấp mười của Thiên Địa kiếm quyết gọi là Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, độ khó cực kỳ cao. Trong nhận thức của họ, Thiên Địa kiếm quyết có hai mươi mốt cấp, trẻ măng như vậy mà đã tu luyện tới cấp mười, đúng là thiên tài của những thiên tài!
Thế nhưng, cũng có người không tin lời Ngô Bình. Bởi vì có không ít người ở cảnh giới Động Thiên, thậm chí là cảnh giới Bất Tử mà cũng chỉ vừa bắt đầu tu luyện tới cấp mười, sao Ngô Bình có thể vượt mặt họ kia chứ?
Advertisement
"Trương sư đệ, cậu nói đã tu luyện đến cấp mười Thiên Địa kiếm quyết, có thể biểu diễn một chút cho bọn ta mở rộng tầm mắt không?"
Người vừa lên tiếng dung mạo tuấn tú, trông chừng hai mươi tuổi. Đó chính là đệ tử của thượng trưởng lão Ninh Tố Vân, tên là Lâm Trường Sinh. Anh ta cũng là Tiên quân duy nhất của Thiên Địa Kiếm Tông!
Advertisement
Ngô Bình còn chưa kịp phản ứng thì Tả Kỳ Phong lập tức nói: “Không sai, sư đệ, dù đệ có tài giỏi đến đâu thì cũng phải cho người khác biết mới được. Hay là cứ thử tới chỗ bia thử kiếm cho mọi người xem thử kiếm quang của đệ lợi hại đến đâu đi?”
Bia thử kiếm là một tấm bia đá của Thiên Địa Kiếm Tông. Vốn nó không phải là đồ của Thiên Địa Kiếm Tông mà là do một vị tông chủ tình cờ có được. Thi triển kiếm quang trước tấm bia này, tấm bia này có thể đánh giá uy lực của kiếm quang. Nếu có thể phá kỷ lục thì sẽ nhận được phần thưởng.
La Thiên Tướng nhìn Ngô Bình, ông ta vô cùng kinh ngạc trước tốc độ tu luyện Thiên Địa kiếm quyết của anh.
Ông ta hỏi: “Tiểu Bình, ý con thế nào?”
Ngô Bình: “Sư tôn, chỉ là một đạo kiếm quang thôi mà, con làm được”.
Thế rồi, tất cả mọi người đi ra khỏi đại điện, đi tới một cái quảng trường rộng của Thiên Địa Kiếm Tông. Ở giữa quảng trường có một tấm bia sắt cao tới vạn mét, màu đen huyền.
Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, đây chính là bia thử kiếm. Nghe nói đằng sau thứ này có thể nối liền với thế giới kiếm đạo. Cậu có nhìn thấy những chữ số trên này không? Đó là bảng xếp hạng uy lực kiếm quang của các tu sĩ có cùng cấp độ”.
Ngô Bình nhìn kỹ, trên tấm bia quả thực có rất nhiều bảng xếp hạng, mỗi bảng chỉ có tên mười người.
Hoa Nguyên Cát: “Trong thiên hạ có tổng cộng mười hai tấm bia thử kiếm này. Cửu Thiên kiếm vực có một tấm, Kiếm Đạo Quân một tấm, chúng ta một tấm, còn lại thì phân tán khắp nơi. Nếu cậu lọt vào top mười thì trên cả mười hai tấm bia đều sẽ có tên cậu”.
La Thiên Tướng cười nói: “Tiểu Bình, con thể hiện đi”.
Ai nấy căng mắt nhìn Ngô Bình, muốn xem kiếm quang của anh rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Ngô Bình giơ tay lên, một đạo kiếm quang mờ ảo bay ra. Đạo kiếm quang này do hai nửa âm dương hợp thành, anh dùng kiếm quang này để thi triển một trong tứ đại kiếm chiêu mà anh từng học.
“Đoàng!”
Tấm bia rung lên dữ dội, sau đó chữ cái trong một bảng xếp hạng chạy loạn lên, sau đó vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng biến thành một chỗ trống. Đằng sau chỗ trống đó viết “đệ nhất kiếm thuật cảnh giới Chân nhân”! Đắng sau đó nữa là uy lực của đòn ban nãy, điểm tấn công của đòn ban nãy lên tới chín trăm năm mươi nghìn điểm!
Phải biết rằng từ cổ chí kim, bia thử kiếm này từng cho vô số cao thủ thử kiếm, nhưng số người được ghi tên trên tấm bia này cực kì ít. Ít nhất thì Thiên Địa Kiếm Tông và Cửu Thiên Kiếm Vực chưa từng có ai được ghi tên ở đây!
Ngũ Long Thiên Quân mừng lắm, ông ấy bay ra trước tấm bia, viết mấy chữ Trương Tiểu Bình lên vị trí vừa để trống. Lập tức, tên Trương Tiểu Bình xuất hiện trên vị trí đầu tiên của một bảng xếp hạng!