Ngô Bình vừa có được cấm chế thần lực, bây giờ sức mạnh của anh là vô biên, nhưng chỉ như vậy cũng không thể thi triển được “Trọng Kiếm”, vì vậy anh sử dụng kiếm vực. Kiếm vực này, là do khu vực tuyệt đối biến hóa mà ra.
Vì vậy, anh thông qua lò luyện võ đạo, biến hóa sức mạnh tuyệt đối thành kiếm lực, khu vực do kiếm lực hình thành, chính là kiếm vực. Trong kiếm vực, kiếm quang cũng trở nên nặng nề hơn, đồng thời lại mất đi sự linh động.
Cái gọi là “đại trí nhược ngu”, lúc này nó đúng là câu dùng để hình dung kiếm quang của Ngô Bình.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, dù sao kiếm vực cũng không thể quá lớn vì sẽ hạn chế phạm vi hoạt động của kiếm quang. Vì vậy dần dần, Ngô Bình đã thay đổi chiến lược, anh để kiếm vực theo cùng với kiếm quang, để kiếm vực với kiếm quang dung hợp một thể.
Advertisement
Cứ như vậy, kiếm quang đến nơi nào, cùng đều có kiếm vực.
Một tia kiếm quang bay lượn trong không trung rồi đột nhiên đập xuống mặt đất, một ngọn núi nhỏ mấy trăm mét đã bị đánh vỡ. Đây là kiếm lực kinh khủng mà Ngô Bình phát hiện ra, một đòn này, cho dù là Hư Tiên cũng sẽ quay cuồng.
Advertisement
Luyện thành Trọng Kiếm này thì Âm Dương Tạo Hóa Công kia cũng xem như hoàn thành. Quá trình này, tiêu hao hết tám mươi nghìn tiền báu của Diệp Thiên.
Âm Dương Tạo Hóa Công, có thể tu luyện ra Âm Dương nhị lực, mà sau đó sức mạnh Âm Dương sẽ kết hợp và biến hóa, tạo thành các chiêu thức thần kỳ, tinh xảo hoàn mỹ.
Âm Dương Tạo Hóa Công tổng cộng có ba cấp, lần lượt là sức mạnh Âm Dương, Âm Dương Nhị Nguyên, Cửu Âm Cửu Dương.
Tu luyện vừa mới bắt đầu, anh đã nhận được tin tức của Vân Tịch truyền đến, nói bên kia xảy ra chuyện, hy vọng anh có thể đến Thái Thanh Tiên Cảnh một chuyến.
Ngô Bình lập tức đến Vân Châu, Vân phủ.
Vân Tịch đã đợi ngoài cửa từ lâu, Ngô Bình vừa đến, cô ấy đã mời anh đến sau viện, lão tổ nhà họ Vân, Vân Phi Dương đang ngồi ngay ngắn.
Nhìn thấy Ngô Bình, Vân Phi Dương cười nói: “Ngô Bình, mời cậu đến, là có chuyện quan trọng cần thương lượng với cậu”.
Ngô Bình: “Lão tổ cứ nói”.
Vân Phi Dương: “Không gian mở ra, Thái Thanh Tiên Cảnh và vài thế giới đã nối liền một vùng, không ít thế lực đều đến Thái Thanh Tiên Cảnh, tình hình bảy châu có phần hỗn loạn, sáu châu còn lại đều đang rục rịch. Vì vậy, tôi hy vọng cậu có thể giống như lần trước, giả làm một người có thân phận cưới Vân Tịch. Làm như vậy, Vân thị chúng tôi cũng có chút sức mạnh rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Lão tổ muốn tôi giả vờ là thế lực phương nào?”
Vân Phi Dương: “Ví dụ như thiên kiêu tiên vực Vĩnh Hằng, hoặc là đệ tử tiên điện Thiên Võ”. Ông ấy rõ ràng vẫn không biết, Ngô Bình chính là truyền nhân của tiên điện Thiên Võ”.
Ngô Bình: “Vậy làm tiên điện Thiên Võ đi”.
Vân Phi Dương gật đầu: “Được. Cậu cứ giả vờ là thiên kiêu tiên điện Thiên Võ, với tư chất và thực lực của cậu, sẽ không có người nghi ngờ”.
Khẽ dừng lại rồi ông ấy nói tiếp: “Chỉ là, muốn cưới Vân Tịch nhà tôi, phải phô trương làm lớn một chút, như vậy người ngoài mới không nghi ngờ”.
Ngô Bình: “Phô trương sao? Không sao cả, quay về tôi sẽ chuẩn bị”.
Vân Phi Dương cười nói: “Để phô trương, thì Vân thị tôi sẽ chuẩn bị, dù sao cũng là nhờ cậu giúp đỡ”.
Ngô Bình lại nói: “Quả thực là tôi muốn cưới Vân Tịch, vì vậy những thứ này sẽ do tôi sắp xếp, lão tổ cứ an tâm, sẽ khiến ông hài lòng”.
Nói đến đây, đôi mắt Vân Tịch sáng rực, đầu hơi cúi, như có chút xấu hổ.
Ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên: “Tốt quá rồi! Vân thị tôi và sáu nhà khác, cũng có quan hệ thông gia, đến lúc đó con rể sáu nhà khác cũng đến, tất nhiên sẽ tranh hơn thua với cậu. Cậu cũng không cần khách sáo, cứ dốc sức phô diễn thiên tài và sức mạnh của cậu ra!”
Nói xong chuyện này, Ngô Bình nhân lúc rảnh rỗi liên lạc với Long Quân, an nói: “Sư huynh, em sắp cưới vợ rồi, làm sao để tổ chức phô trương chút vậy?”
Long Quân cười nói: “Muốn phô trương chẳng phải là chuyện quá dễ dàng à, chuyện này cứ để anh đây lo!”
Chào hỏi với Long Quân xong, Ngô Bình và Vân Tịch đến một khu biệt viện, nơi này là nơi Vân Tịch thường sinh sống.