Giọng nói kia: “Động Thiên này có bảo vật mà Đạo Quân để lại, người đã tạo ra hai bài kiểm tra để chọn người có cơ may và cơ duyên để truyền thừa đạo thống”.
“Vậy là trên tầng ba có truyền thừa và tài nguyên của Đạo Quân ư?”
“Cụ thể thế nào thì cứ lên sẽ biết”.
Advertisement
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Anh hoá thành một cái bóng mờ ảo, sau đó nhanh chóng di chuyển qua các cột, nhờ năng lực vạn vật hữu linh mà anh đã phát hiện ra bảo vật có linh tinh mạnh nhất trong một cái cột. Thậm chí, sau khi kết nối với ba bảo vật quý giá nhất kia, anh đã biết chúng là gì.
Advertisement
Anh giơ tay đập vào một cái cột, nó lập tức tách các mảnh ra, để lộ một cái vòng vàng có khắc chữ tiên.
Chiếc vòng này có tên là Đa Bảo Kim Hoàn, là một món đạo khí, có thể bay ra đê tấn công kẻ địch, cũng có thể thu nhỏ để trói tay đối thủ. Năm xưa, Đạo Quân Đa Bảo đã mất cả nghìn năm mới có thể chế tạo ra nó.
Sau khi món đồ này xuất hiện, Ngô Bình lập tức tuột khỏi tay Ngô Bình rồi bay lên cao.
Ngô Bình nói: “Chuyện gì thế? Đồ tôi tìm thấy mà không thuộc về tôi à?”
Giọng nói kia: “Muốn lấy được đồ của Đạo Quân thì phải lên tầng ba”.
Ngô Bình không nói nhiều mà mở tiếp hai cái cột nữa, trong đó có một bức tranh cuốn, anh mở ra thì thấy trong tranh vữ một con mãnh thú rất đáng sợ.
Một luồng khí tức tuôn ra làm Ngô Bình sợ hết hồn, sau đó vội cuốn tranh lại.
Ngay sau đó, bức tranh cũng bay đi mất.
Món đồ thứ ba là một cái chuông, bên trong có vân khí cuồn cuộn và rất nặng. Nhưng anh chưa kịp nhìn kỹ thì nó cũng bay đi mất rồi.
Ngô Bình hỏi: “Tôi chọn đúng chưa?”
Giọng nói kia: “Thông qua, mời lên tầng ba”.
Một ánh sáng chiếu xuống, Ngô Bình hoa mắt rồi đi tới một cung điện rộng lớn. Ở đây có rất nhiều người, già trẻ trai gái đủ cả, anh nhẩm đếm thì thaya có 24 người.
Ban đầu, anh tưởng họ cũng là người qua vòng kiểm tra, nhưng khi anh định chào họ thì chợt thấy có gì đó sai sai, bởi đây không phải là người mà là khí linh.
Một ông lão râu bạc, dáng người thấp gầy nhưng lại mặc một chiếc áo bào rộng thùng thình: “Lâu lắm rồi mới gặp một người sống”.
Một cậu bé áo đỏ nói: “Lên được tầng ba thì chức tỏ vận khí của anh tốt đấy”.
Ngô Bình chắp tay nói: “Chào các vị tiền bối, tôi là Lý Huyền Bình”.
Cậu bé áo đỏ: “Anh có biết tại sao chúng tôi lại chọn anh không?”
Ngô Bình: “Không”.
Cậu bé áo đỏ: “Sau khi Đạo Quân mất, chúng tôi đều mặc kẹt ở đây cho đến khi người tìm được truyền nhân”.
Ngô Bình: “Cho nên các người chờ tôi ở đây ư?”