Thần Y Trở Lại

Chương 2761




Viên Khắc Hiếu: “Thế thì được, nhưng tối nay cậu phải đuổi người kia đi ngay. Tôi phải nhắc cậu một chút, thực lực của người này rất mạnh. Người mà chúng tôi phái đi đều bị hạ hết, trong đó có một Tiên Quân và hai Chân Quân”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đi gặp người đó”.

Dứt lời, Ngô Bình nghĩ ra gì đó rồi nói: “Lần hành động này không tiện dùng thân phận của tôi”.  

 

Viên Khắc Hiếu: “Thế này đi, tôi sẽ cho cậu một biệt hiệu, cậu có thể dùng nó cho lần hành động này. Biệt hiệu của cậu là Minh Thần, người dùng biệt hiệu này từng là con át chủ bài mạnh nhất của chúng tôi. Tiếc là đã chết mất rồi, không thì chắc chắn là cao thủ số một của chúng tôi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ dùng thân phận của Minh Thần. Nhớ gửi thông tin cho tôi, tối nay tôi sẽ hành động ngay”.  

 

Sau đó, anh đã nhận được thông tin liên quan. Người này tên là Tống Hi Hoán, tu sĩ Côn Luận, cảnh giới Tiên Quân Động Thiên, hiện giờ đang trấn thủ ở Long Thành. Vài ngày nữa mà có lệnh bổ nhiệm ban xuống thì hắn sẽ là thái thú của Long Thành.  

Advertisement

 

Long Thành là một tỉnh của Hà Đông, Ngô Bình đã đến đây nhiều lần nên rất thông đường thuộc lối.  

 

Lúc này, Tống Hi Hoán đang ở trong nhà của mình là một nơi ở lưng chừng núi để xử lý công việc. Đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng động.  

 

Tống Hi Hoán là Tiên Quân Động Thiên, tài cao lớn mật nên lập tức đi ra ngoài kiểm tra. Nhưng hắn chỉ thấy có một bóng đen dưới bóng cây, người này đeo mặt nạ màu đen, đang nhìn hắn chằm chằm.  

 

Tống Hi Hoán hừ lạnh nói: “Giả thần giả quỷ, có giỏi thì ra đây!”  

 

Hắn chộp tay lên không trung, một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ pháp lực chộp về phía bóng đen. Song, bàn tay ấy chỉ chộp được không khí, sau đó hắn nghe thấy có giọng nói ở sau lưng: “Chậm quá!”  

 

Sau đó, Tống Hi Hoán thấy đầu đau nhói, mắt tối sầm rồi ngất xỉu.  

 

Khi Tống Hi Hoán tỉnh lại thì thấy mình đã bị lột sạch đồ và bị trói trên thân cây ở sau núi.  

 

Hắn vữa tức vừa kinh ngạc, muốn vùng ra khỏi dây thừng nhưng không thể, vì đã có một luồng sức mạnh kỳ lạ phong ấn pháp lực của hắn lại rồi.  

 

Lúc này, có một người thợ săn đi tới nhìn Tống Hi Hoán rồi nói: “Cậu tỉnh lại rồi à?”  

 

Tống Hi Hoán lạnh giọng nói: “Ông là ai?”  

 

Người thợ săn: “Tôi là thợ săn trên núi, hôm qua có một người cho tôi mười nghìn rồi bảo tôi làm hộ một việc. Người đó trói cậu ở đây rồi bắt tôi trông từ phía xa, phòng dã thú ăn thịt cậu. Người đó còn bảo nếu cậu tỉnh lạ thì tôi phải cởi trói cho cậu, đồng thời đưa cho cậu cái này”.  

 

Nói rồi, người thợ săn cởi trói cho Tống Hi Hoán, sau đó vứt cho hắn một bộ quần áo cũ rồi nói: “Cậu mặc đi, đừng ngại, đồ của con trai tôi đấy”.  

 

Tống Hi Hoán thở dài một hơi, sau đó lặng lẽ mặc đồ lên rồi nhận lấy một mảnh giấy trhắny người thợ săn. Trên đó có viết: Đừng ở lại Long Thành, không thì cứ rảnh tôi lại đến đánh anh. Lần này, tôi chỉ phong ấn sức mạnh của anh ba ngày thôi, nhưng nếu anh còn dám ở lại đây thì sẽ là ba năm đấy, ký tên Minh Thần!  

 

Đọc xong, Tống Hi Hoán vừa tức vừa bực, sau đố cất mảnh giấy đi rồi thử khôi phục pháp lực, nhưng tiếc là không thành công.  

 

Anh ta thở dài một hơi rồi nhanh chóng xuống núi, tuy không dùng được pháp lực nhưng thể chất của anh ta mạnh hơn người bình thường nhiều nên đi cũng nhanh như bay, loáng cái đã về đến nhà.  

 

Có một người đàn ông trung tuổi đang sốt sắng chở Tống Hi Hoán ở đây, thấy anh ta về, người đó vội nói: “Sếp đi đâu thế ạ?’  

 

Đây là người trợ lý được cử đến để làm việc cho Tống Hi Hoán, anh ta chỉ là thái thú trên danh nghĩa, chứ thật ra không làm gì, người quản lý thật sự chính là trợ lý này.  

 

Tống Hi Hoán nói: “Tôi phải đi đây, giao hẹn trước đó của chúng ta vô hiệu lực”.  

 

Người quản lý kinh ngạc nói: “Sếp làm gì thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”