Hoàng Bân Hổ nhịn đau nói: “Cậu dám động vào tôi, đại ca của chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Được, giờ ông gọi đại ca của ông đến luôn đi, tôi chờ”.
Hoàng Bân Hổ lấy điện thoại ra gọi: “Đại ca, có thằng đánh em! Vâng, các anh em đều bị nó hạ hết rồi, em còn bị gãy chân nữa... Nó bảo sẽ chờ anh đến… Vâng!”
Advertisement
Ngắt máy rồi, Hoàng Bân Hổ nhìn Ngô Bình như một người chết rồi cười lạnh nói: “Mày biết đại ca của bọn tao là ai không?”
Ngô Bình thờ ơ: “Nói nghe coi!”
Hoàng Bân Hổ cười khà khà: “Lát mày sẽ biết thôi!”
Advertisement
Ngô Bình đi sang phòng bên cạnh rồi nhìn người phụ nữ đang tái mặt rồi nói: “Không phải sợ, cô và đứa trẻ vô tội”.
Một lát sau, Cương Tử chạy đến, cậu ấy nhìn Hoàng Bân Hổ ở dưới đất, sau đó ra hiệu cho Ngô Bình ra chỗ khác nói chuyện.
Họ đi xa rồi, Cương Tử mới nói: “Cậu chủ, Tân Nguyệt và em bé đều ngủ rồi, may mà có cậu, không thì đúng là nguy hiểm”.
Ngô Bình: “Cậu cũng thật là, sinh con thôi mà, sinh luôn ở nhà đi, chạy đến viện làm gì?”
Cương Tử cười trừ: “Tại cậu bận nhiều việc nên tôi không muốn phiền đến cậu mấy việc nhỏ, ai ngờ đâu lại thành ra như vậy”.
Cậu ấy ngập ngừng một lát rồi nói: “Cậu chủ, tôi vừa hóng được là Hình Bổ Ti mới thành lập được hai năm, các đội điều tra và hình sự đều theo họ hết rồi, có nhiều người bị cho nghỉ việc lắm”.
Ngô Bình: “Xem ra bên trên hành động thật rồi”.
Cương Tử: “Cậu chủ, tên kia là lão họ Hoàng đáng chết đấy ạ?”
Ngô Bình: “Ừm”.
Cương Tử: “Tôi đã hỏi vài người rồi, ông Hoàng này dữ lắm, mới nhận chức vài hôm mà đã giết không biết bao nhiêu người. Nghe đâu Hình Bổ Tu có thể tuỳ ý giết người mà không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, không biết có phải thật không”.
Ngô Bình: “Đầu bọn này có vấn đề rồi hay sao mà để thành phần cặn bã này vào Hình Bổ Ti”.
Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, theo sau còn có nhiều cao thủ khác. Dễ thấy người này có khí thế hơn Hoàng Bân Hổ nhiều.
Hoàng Bân Hổ nghe thấy có tiếng động thì lập tức vẫy tay với người đàn ông: “Đại ca, là nó!”, nói rồi, ông ta chỉ về phía Ngô Bình.
Bụp!
Anh nhấc chân lên đạp vào cổ tay của Hoàng Bân Hổ, làm xương ở đó vỡ ngay, Hoàng Bân Hổ hét lên đau đớn.
Người mới đến gào lên: “To gan, dám ra tay trước mặt tôi à!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi đánh đấy, ông định làm gì?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Tôi là Tiên Văn Đào - người của bộ Công an ở đây. Con trai tôi là giáo viên của học viện Võ Đạo, tên là Tiền Minh Dương!”
Ngô Bình: “Tôi tưởng ông có chỗ dựa thế nào, ra là có đứa con trai dạy ở học viện Võ Đạo”.
Tiền Văn Đào hừ mạnh nói: “Sau này con trai tôi sẽ làm thống lĩnh ở đây”.
Ngô Bình thản nhiên như không, nếu chuyện này chỉ dính đến một giáo viên của học viện Võ Đạo thì dễ xử rồi.