Hoàng Tử Cường: “Thương nhân và tu sĩ ở đây đều đến chào cả rồi, tôi nghe họ bảo thị trưởng mới có lai lịch ác chiến lắm, thuộc một thế lực bí ẩn ở Địa Tiên Giới, gần đây mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài”.
Sau đó, anh ta hỏi: “Cậu chủ, có cần tôi chuẩn bị quà đến chào người đó một tiếng không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Đúng ra ông ta phải đến chào tôi trước”.
Advertisement
Hoàng Tử Cường bật cười nói: “Cũng đúng, giờ cậu chủ là giáo viên năm sao, võ tông truyền kỳ rồi thì ông ấy phải lấy lòng cậu mới phải”.
Ngô Bình: “Dạo này, mọi thứ vẫn bình yên chứ?”
Advertisement
Hoàng Tử Cường: “Rõ ràng đã loạn hơn trước, thi thoảng lại có người ẩu đả. À, giờ mọc lên nhiều nhóm tội phạm lặm, chúng cướp của, trộm cắp, bắt cóc, hoành hành khắp nơi, nói chung là đời sống không còn yên bình như trước”.
Ngô Bình: “Sau này, người trong nhà tôi đi ra ngoài, anh phải chú ý hơn, càng vào lúc này thì càng phải cẩn thận”.
Hoàng Tử Cường: “Cậu chủ yên tâm, tôi có sắp xếp cả rồi”.
Hai người đang nói chuyện thì Cương Tử chạy vào, cậu ấy thở hổn hển rồi lo lắng nói: “Cậu chủ, vợ tôi sắp sinh rồi”.
Năm ngoái, Cương Tử mới lấy vợ, không lâu sau thì vợ cậu ấy có thai, nhẩm tính thời gian thì ngày dự sinh cũng sắp tới gần.
Ngô Bình hỏi: “Vợ cậu sắp sinh, cậu không về đi còn chạy đến đây làm gì?”
Cương Tử cuống lên nói: “Cậu chủ, mấy hôm trước tôi đã đưa Tân Nguyệt vào viện. Nhưng bây giờ cô ấy đang trở dạ thì các bác sĩ lại biến đi đâu mất, tôi đang lo sốt vó đây”.
Ngô Bình cau mày: “Sao lại không có bác sĩ trong bệnh viện được? Đùa nhau à!”
Cương Tử: “Cậu chủ ơi, giờ chúng ta cứ đến viện đã được không, không tìm được bác sĩ nên tôi chỉ biết tìm cậu”.
Ngô Bình vung tay lên một cái, anh và Cương Tử đã xuất hiện trên không của bệnh viện, sau đó anh dùng thần niệm tìm kiếm rồi đưa hai người tới phòng chờ sinh ngay.
Mẹ đẻ và mẹ vợ của Cương Tử đều đang ở đây, hai người phụ nữ lo đến mức vã mồ hôi, vì mãi không thấy bác sĩ đâu. Tân Nguyệt nhìn thấy Ngô Bình và Cương Tử thì cũng bớt lo phần nào, cô ấy nói: “Cậu chủ, đã nửa tiếng rồi mà tôi vẫn chưa sinh được”.
Ngô Bình nhìn rồi nói: “Không sao, tại bé con mập quá thôi, đầu cũng hơi to”.
Nói rồi, anh giơ tay vỗ một cái vào tay của Tân Nguyệt rồi truyền sức mạnh vào, Tân Nguyệt lập tức có thêm sức lực, sau đó rặn mạnh một cái, tiếng khóc oe oe của em bé đã vang lên, một bé trai nặng năm cân đã ra đời.
Lúc này, Ngô Bình không kịp nghĩ nhiều, mà bế đứa bé lên rồi lau người sạch sẽ cho nó, sau đó đưa cho Cương Tử đang hân hoan. Tân Nguyệt còn yếu nên anh cho cô ấy uống một viên Sinh Mệnh Đan rồi nói: “Cô nghỉ một chút đi rồi lát còn cho bé bú”.
Anh đi ra ngoài phòng bệnh, sau đó nhìn quanh thì thấy có một cô điều dưỡng chạy tới, anh kéo cô ta lại, làm cô ta quát ầm lên: “Anh làm gì thế hả?”
Ngô Bình: “Bác sĩ đâu? Bao nhiêu bệnh nhân thế này mà không có ai nhòm ngó à?”