Đối phương nói: “Thu Vô Dạ của Bạch Đế Tông”.
Ngô Bình: “Thì ra là anh Thu, tôi là Trương Linh Bảo của Long Hổ Sơn”.
Thu Vô Dạ mỉm cười, nói: “Ai cũng nói Long Hổ Sơn không có thiên tài, xem ra đều là tin đồn nhảm”.
Ngô Bình tán dóc vài câu rồi lấy thịt khô ra ăn, là thịt khô làm từ thịt thú do Lina chuẩn bị trước khi rời đi, ăn khá vừa miệng.
Advertisement
Anh cho Thu Vô Dạ một ít, cùng anh ta nhấm nháp mỹ thực một chút.
Sau khi ăn no, anh nhìn lên, chỉ có ba người ở phía trên.
Advertisement
Anh nói: “Anh Thu, tôi lên trước nhé”.
Anh nói xong, không đợi Thu Vô Dạ trả lời là đã phóng lên trên. Thu Vô Dạ giật mình, thế là sắp hết sức rồi đấy sao? Trông như chẳng có áp lực gì cả thế.
Mọi người ở quảng trường đều ngây ra, Long Hổ Sơn có nhân tài như thế từ khi nào vậy?
Trước đó Trương Mục Tiên chỉ nghi ngờ, bây giờ thì ông ta đã có thể khẳng định, người trên núi vốn dĩ không phải là Trương Linh Bảo. Nhưng ông ta cũng không thể nói gì, thực lực của đối phương đáng sợ như vậy, chắc cũng là cao thủ của thế lực nào đó. Dù vạch trần đối phương thì cũng chẳng làm gì được.
Thế là lúc mọi người khen ngợi Long Hổ Sơn, ông ta chỉ có thể cười gượng.
Sau khi Ngô Bình vượt được ba nghìn bậc, anh nhanh chóng gặp được người xếp thứ ba.
Đó là một người đàn ông áo tím, vẻ ngoài còn rất trẻ, anh ta nhìn thấy Ngô Bình tiến lên thì cũng mỉm cười: “Chúc mừng người anh em”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta, không quan tâm mà tiếp tục tiến lên. Lúc này, anh cũng đã cảm nhận được rõ rệt là lực cản mạnh hơn rất nhiều nên không có tâm trạng tán dóc nữa.
Người đó ngây ra, nhìn Ngô Bình sải bước, tự biết sức mình kém xa nên vẻ mặt cũng âm u hẳn.
Ba nghìn một trăm rồi tới ba nghìn ba trăm, anh lên đến nơi người thứ nhất đang nghỉ ngơi.
Người đó tầm hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, vóc dáng không cao nhưng hai mắt lại rất có hồn. Anh ta đang ngồi ăn, thấy Ngô Bình thì cũng không thèm để ý.
Ngô Bình đứng lại hỏi: “Anh không lên nữa sao?”
Người đó lạnh lùng đáp: “Không liên quan đến anh”.
Ngô Bình cười hehe: “Có thể nói cho tôi biết phần thưởng của núi thần là gì không?”
Người đó tỏ vẻ khinh miệt: “Anh sẽ không bao giờ biết được”.
Ngô Bình hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Có thể tôi không biết phần thưởng ở đây nhưng anh thì chắc chắn sẽ không biết được những phần thưởng ở sau đó”.
Nói rồi Ngô Bình sải bước đi lên, nhưng vừa nhấc chân lên thì một tia kiếm quang đâm đến từ bên cạnh, phản ứng của anh rất nhanh, lập tức vung nắm đấm lên.
“Đinh!”
Kiếm quang bị anh đánh vỡ, người ra tay chính là người đó.
Ngô Bình cười nói: “Anh muốn ngăn cản tôi?”
Người đó chậm rãi đứng lên: “Không ai có thể đi đến trước mặt tôi”.