Ngô Bình: “Hai chúng ta cùng một dòng tộc, nếu anh nhường vị trí tông chủ cho tôi thì đương nhiên tôi sẽ có quà cảm ơn anh”.
Ngô Bình búng tay, một luồng sức mạnh thần kỳ chui vào người Lý Thanh Đế. Ngay sau đó, anh ta đã cảm thấy người mình có thêm một năng lượng thần kỳ, đó là có thể tiến vào trạng thái lĩnh ngộ bất cứ lúc nào.
Lý Thanh Đế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sau đó bái lạy nói: “Cảm ơn anh, tôi sẽ không bao giờ quên ơn này”.
Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu, anh chỉ cần đừng hận tôi là được rồi”.
Advertisement
Lý Thanh Đế vội nói: “Không dám!”
Advertisement
Sau đó, anh ta lấy một cái ngọc bàn trong nhẫn trữ đồ ra rồi cung kính đưa cho Ngô Bình: “Anh Huyền Bình, đây là truyền thừa còn sót lại của Thanh Đế, sư phụ và tôi chỉ lĩnh ngộ được một phần nhỏ của nó. Anh có tư chất hơn tôi nên chắc chắn sẽ có thu hoạch nhiều hơn”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên nói: “Anh cho tôi lĩnh ngộ ư? Thứ này quý giá quá!”
Lý Thanh Đế cười nói: “Ngọc bàn này tôi chỉ cho anh mượn thôi, khi nào đại hội kết thúc thì tôi sẽ đến lấy về. Trong thời gian này, anh có thể lĩnh ngộ được bao nhiều thì phải xem bản lĩnh của anh thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn anh”, Ngô Bình không khách sáo mà nhận luôn.
Lý Thanh Đế ngồi thêm một lát rồi ra về.
Tối đó, Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đã ngầm ủng hộ Lý Huyền Bình lên làm tông chủ thông qua các thuộc hạ, tin này vừa được tung ra, mọi người đều vô cùng chấn động.
Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đều ủng hộ Ngô Bình ư? Chuyện gì thế này?
Tất cả thời gian còn lại của tối hôm đó được Ngô Bình dùng để lĩnh ngộ nội dung trong chiếc ngọc bàn. Đây là truyền thừa của Thanh Đế nên có tên là Thanh Đế Kinh. Thanh Đế Kinh được viết bằng chữ thần thượng cổ nên rất khó đọc. Chữ thần này có một điểm đặc biệt là nếu không hiểu và lý giải được ý nghĩa của nó thì sẽ không thể ghi nhớ trong đầu được, có xem cũng vô dụng. Chỉ khi hiểu được ý cảnh mà nó biểu đạt thì mới có thể ghi nhớ nội dung.
Để lĩnh ngộ Thanh Đế Kinh, Ngô Bình đã điều động nhân cách thái thượng ra để dốc toàn lực.
Thời gian cứ thế trôi qua, khi mặt trời ló dạng, anh chợt mở mắt rồi lẩm bẩm: “Thanh Đế Kinh này thần kỳ thật!”
Đây không chỉ là một bộ công pháp, mà còn có nội dung liên quan đến y học và ý nghĩa của sinh mệnh, ngoài ra còn có luyện đan, luyện thuốc và ý nghĩa linh hồn.
Có một đêm mà phải lĩnh ngộ biết bao nhiêu nội dung nên Ngô Bình đã mệt lả, anh lập tức nằm xuống nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, Lý Dư đi vào báo: “Chủ nhân, bắt đầu bỏ phiếu rồi ạ”.
Hôm nay là ngày thứ hai của đại hội, năm nghìn người sẽ cùng bỏ phiếu, mỗi người có ba phiếu để chọn ra một trăm nhân vật quan trọng.
Có hơn chục cái hòm bỏ phiếu khổng lồ trên đảo, mỗi người đều nhận được ba phiếu. Thời gian bỏ phiếu chỉ có một tiếng là từ chín đến mười giờ sang. Muốn bỏ phiếu cho ai thì chỉ cần viết tên người đó lên phiếu là xong.
Mười giờ sáng, tất cả mọi người đã bỏ phiếu xong, một đoàn người đến mở hòm phiếu ra rồi kiểm phiếu tại chỗ. Trước mỗi hòm phiếu đều có ba nhóm người ngồi ghi chép để tránh xảy ra sai sót.
Nghe thấy tên của mình vang lên liên tục, Ngô Bình biết chắc chắn mình sẽ lọt tốp 100 này nên về nghỉ ngơi luôn.
Hai giờ chiếu, Lý Dư lại đến báo: “Chủ nhân, người đang dẫn đầu với hơn 9700 phiếu”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Người thứ hai là ai?”
Lý Dư: “Là Lý Thanh Đế với hơn 1500 phiếu, thứ ba là Lý Thừa Trạch với hơn 1400 phiếu”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lý Thừa Trạch ư? Sao nghe tên quen thế nhỉ”.
Lý Dư cười nói: “Ông ấy là nhân vật lớn thứ ba cả nước hiện giờ ạ”.