Tà ma ở đó đương nhiên cũng có cao thủ, một con gấu nâu khổng lồ cao đến trăm mét xuất hiện, vung chân múa vuốt, đập về phía Ngô Bình.
“Ầm”.
Một cánh tay lớn ngưng tụ tiên lực hỗn nguyên vung lên tiếp chiêu, “ầm” một tiếng, gấu nâu liền bị đánh bật ra.
Advertisement
Ngô Bình xông qua, đấm đá một trận khiến con gấu nâu gào thét điên cuồng.
“Rắc rắc”.
Cuối cùng, anh đấm vỡ ngực con gấu nâu và giết chết nó.
Advertisement
Giống như lần trước, sau khi luyện xong con gấu nâu này, sức mạnh đáng sợ đó lại xuất hiện.
Dù gì thì cũng là địa bàn của tà ma, Ngô Bình lập tức rời khỏi, xông về phía lối ra. Trên đường đi, anh gặp Thôi Bính Huy đang thoi thóp, sắp bị tà ma nuốt sống. Anh tóm lấy Thôi Bính Huy rồi xông ra ngoài.
Một lúc sau, khe nứt khép lại, Kim Huyền Bạch tiến lại, mỉm cười, nói: “Tả thần tướng, lần này cậu đã giết được bao nhiêu tà ma?”
Ngô Bình phất tay, mấy vạn cái đầu tà ma liền rơi xuống đất, mỗi lần giết chết một tà ma thì anh không quên giữ lại đầu vì dù gì đó cũng là quân công của anh.
“Thần tướng đại nhân, chia quân công cho các anh em đi”.
Kim Huyền Bạch mỉm cười, nói: “Được đấy nhóc con, chỉ một mình mà giết được mấy vạn tà ma, tôi giao chức thần tướng này của mình để cậu làm cho xong”.
Ngô Bình nhìn sang Thôi Bính Huy, mỉm cười, nói: “Chủ nhiệm Thôi không sao chứ?”
Bây giờ Thôi Bính Huy đã hiểu, Ngô Bình cố tình dắt anh ta đến chiến đấu với tà ma, hơn nữa hôm nay vốn dĩ anh có thể bỏ anh ta lại đó tự sinh tự diệt.
Anh ta là người thông minh, lập tức đáp: “Long chủ đại nhân, e rằng sau này một mình tôi không thể quyết định được công việc của Thiên Long, cần phải bàn bạc với anh mới được”.
Ngô Bình gật đầu: “Chủ nhiệm Thôi đúng là người thông minh, suy nghĩ rất chu đáo”.
Thôi Bính Huy: “Tiểu nhân xin cáo từ trước”.
Thôi Bính Huy vừa đi thì Kim Huyền Bạch nói: “Xem ra cuộc sống của cậu cũng không dễ dàng, không ngờ phải dùng đến mưu kế”.
Ông ta ăn muối còn nhiều hơn số người mà Ngô Bình từng gặp, đương nhiên ông ta vừa nhìn là đã biết tại sao anh phải làm như thế rồi.
Ngô Bình thở dài: “Tôi cũng hết cách rồi, cấp trên nhất quyết đòi rút Thiên Long về, rút thì rút thôi nhưng tôi không thể không lo cho các anh em trước đây của mình đúng không?”
Kim Huyền Bạch: “Ở lại Thiên Long cũng không có ý nghĩa, vẫn là bên Thanh Long Quân ổn định hơn”.
Ông ta mời Ngô Bình vào trại.
Ngô Bình nói: “Thần tướng, linh khí phục hồi có ảnh hưởng đến Thanh Long Quân chúng ta không?”
Kim Huyền Bạch: “Đương nhiên là có rồi, linh khí phục hồi thì chúng ta sẽ có thể khôi phục thực lực thật sự”.
Ngô Bình giật mình: “Thực lực thật sự sao?”