Ngô Bình: “Mọi người đều là bạn học của Ngô Mi nên đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Cô gái đẹp ấy quay mặt đi với vẻ coi thường, đó là vẻ mặt của thần tiên trên trời nhìn xuống nhân tài nhân gian, một vẻ coi thường hay thậm chí là không thèm để mắt tới.
Thật ra nếu không phải Ngô Bình nướng thịt mãnh thú thì cô ta còn chẳng thèm liếc anh đến một cái.
Cô gái xinh đẹp mặc váy tím lạnh giọng nói: “Đoá Lan, nói chuyện với cái loại mồm mép tép nhảy này làm gì, thà suy nghĩ xem lát phải chạy thoát thân thế nào còn hơn”.
Advertisement
Cô gái xinh đẹp mặt lạnh nhìn cô gái váy tím rồi nói: “Tôi còn tưởng Diệp Thanh Vũ cô không sợ chết”.
Cô gái tên là Diệp Thanh Vũ cười lạnh nói: “Dàn trận ác chiếc thế này chắc là cường giả Quỷ đạo ra tay rồi, hơn nữa còn bày binh bố trận từ trước. Thứ khiến họ hao tâm tổn trí như vậy chắc chắn là món đồ của cô rồi”.
Advertisement
Đoá Lan thờ ơ nói: “Chưa biết được, bảo bối của cô cũng thua kém gì của tôi đâu, khéo thứ chúng muốn là đồ của cô đấy”.
Tuy hai cô gái này đang nói chuyện, nhưng những người khác không hề nghe thấy gì, vì họ dùng thuật truyền âm. Đương nhiên Ngô Bình vẫn có thể nghe thấy.
Anh cười nói: “Bảo bối gì thế? Cho tôi xem với được không?”
Đoá Lan tỏ vẻ ngạc nhiên, thuật truyền âm của cô ta rất cao minh, đến Địa Tiên cũng không nghe lén được, Ngô Bình làm thế nào vậy?
Diệp Thanh Vũ lừ mắt với Ngô Bình: “Tên ngông nghênh kia, anh nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi rồi thì phải chết đầu tiên”.
Ngô Bình tò mò: “Sao tôi lại là người chết đầu tiên?”
Diệp Thanh Vũ: “Nếu lũ ma quỷ xông ra, tôi sẽ không cứu anh đâu”.
Ngô Bình thở dài nói: “Vì tôi nghe thấy hai cô nói chuyện nên hai cô định thấy chết không cứu à?”
Diệp Thanh Vũ lạnh giọng nói: “Nghe lén người khác nói chuyện thì phải lãnh hậu quả thôi”.
Mỹ Ngọc chợt hừ nói: “Hai người đánh giá mình cao quá rồi đấy, anh Ngô mới không thèm cứu hai người. Khi gặp nguy hiểm, chính hai người mới phải xin anh ấy cứu đấy”.
Đoá Lan nhìn Mỹ Ngọc rồi nói: “Mỹ Ngọc, cô chỉ là người bình thường thì sao hiểu được thế giới của chúng tôi?”
Mỹ Ngọc định nói Ngô Bình cũng là người tu hành, song nghĩ lại thì thấy nói với hai người này cũng chẳng để làm gì.
Cô ấy nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, loại nấm lần trước còn không ạ?”
“Còn”, Ngô Bình nói rồi lấy một ít nấm ra nướng cho cô ấy ăn.
Mùi nấm rất thơm, Đoá Lan và Diệp Thanh Vũ lại nhìn sang với vẻ kinh ngạc.
“Anh có nhiều đồ quá nhỉ”, Đoá Lan nói. Thật ra cô ta cũng muốn nếm thử, nhưng tiếc là ban nãy mới châm chọc Ngô Bình rồi nên ngại không dám mở lời.
Mỹ Ngọc: “Cô có muốn ăn thử nấm mà anh Ngô nướng không?”
Đoá Lan tỏ vẻ lúng túng, tuy muốn ăn nhưng không muốn thừa nhận nên lạnh giọng nói: “Tôi chỉ thấy tò mò thôi”.
Một lát sau, Ngô Mi và cậu trai kia cũng đến đây ngồi, Ngô Mi nói: “Anh, nướng cho bọn em với”.
Ngô Bình liếc mắt rồi nói: “Muốn ăn thì tự đi mà nướng”.
Ngô Mi ôm lấy tay anh rồi lắc lắc: “Anh em là số một!”