Khi Ngô Bình đến thì thấy Lý Mai dẫn các chuyên gia công trình kiểm tra và hoạch định ở đây.
Lý Mai đang nói chuyện với họ thì nghe thấy tiếng của Ngô Bình ở phía sau: “Làm đường trước đã”.
Hai người đang nói chuyện thì có một tấm bia to đùng rơi từ trên trời xuống. Tấm bia này cao cả trăm mét, rộng mấy chục mét, nặng như một ngọn núi nhỏ.
Advertisement
Ngô Bình có thể đọc được chữ trên bia, đó là địa bàn của Nam Cung Thị.
Anh biến sắc mặt rồi cười lạnh nói: “Nhà Nam Cung này phách lối quá nhỉ!”
Advertisement
Lý Mai ngạc nhiên nhìn tấm bia bằng kim loại trên đỉnh núi rồi hỏi: “Cái gì thế anh?”
Các công nhân cũng giật bắn mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngô Bình híp mắt lại, sau đó tung một chưởng lên không trung, anh sử dụng ý nghĩa Li Đoạn của ý nghĩa Chân Võ.
Ngay sau đó, một chưởng ấn bay lên, ban đầu chỉ có kích thước bình thường, nhưng sau đó thì ngày càng to hơn, cuối cùng đã hoá thành một chưởng ấn khổng lồ có đường kính mấy chục mét rồi đập mạnh vào tấm bia kim loại kia.
Uỳnh!
Tấm bia lập tức vỡ tan, sau đó biến thành các mảnh kim loại nhỏ rồi bay tứ tung.
“To gan!”
Đột nhiên có một tiếng quát như tiếng sấm vang lên, sau đó có một bóng người cao lớn màu đỏ xuất hiện. Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím, mái tóc cùng màu áo, đôi mắt phát sáng nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình tức giận nói: “Một Chân Quân Thần Hoá cỏn con mà dám hống hách trước mặt tôi ư! Biến!”
Anh tung một quyền tới, đây là quyền ấn ngưng tụ pháp lực.
Người mặc áo bào tím hừ lạnh một tiếng, sau đó di chuyển ra xa cách cả nghìn mét. Đúng lúc này, có một cái lỗ hình tròn đen kịt xuất hiện trước mặt Ngô Bình, anh tung ngay một quyền vào đó.
Ngay sau đó, phía sau người mặc áo tím cũng xuất hiện một lỗ hổng tương tự, quyền pháp của Ngô Bình đánh từ bên trong ra.
Khi người mặc áo tím phát hiện ra thì đã muộn và hứng trọn một quyền của Ngô Bình. Ông ta hét lên đau đớn, sau đó bị đánh bay ra xa rồi đập mạnh vào đống đá.
Ngô Bình nhảy lên rồi đạp mạnh xuống người ông ta, các tảng đá xung quanh vỡ nát, bụi bay mù mịt.
Chỉ thấy phần ngực của vị Chân Quân Thần Hoá kia đã lún xuống, may mà Ngô Bình không muốn giết người, không thì người ông ta đã nát bét rồi.
“Báo tên họ ngay!”, Ngô Bình lạnh giọng nói với vẻ đầy sát khí. Nhân Vương mà nổi giận thì cực kỳ đáng sợ! Một Chân Quân nhỏ bé sao có thể chịu nổi? Người đàn ông mặc áo tím lập tức trợn mắt há miệng, sợ tái mặt.
Ông ta run giọng đáp: “Tôi là Nam Cung Chính Bình, tu sĩ của Côn Luân”.