Bên ngoài điện Trường Sinh chật kín người, đến các phong chủ cũng đang đứng ở đây với vẻ lo lắng. Đệ tử của điện Trường Sinh thì còn sốt sắng hơn, ai cũng có vẻ thấp thỏm.
“Đại sư huynh đến rồi”, có người nhìn thấy Ngô Bình nên mừng rỡ hô lên.
“Tốt quá rồi! Có đại sư huynh ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ vượt qua nguy hiểm”.
Advertisement
Ngô Bình không kịp chào hỏi với mọi người mà đi thẳng vào phòng luyện đan luôn. Bên trong có một lò luyện đan màu tím đang toả khí tức rất mạnh, nó lơ lửng trên không trung, thân lò không ngừng vặn vẹo.
Lúc này, Lục Phi Hùng đang ra sức khống chế lửa lò, còn chưởng môn Lưu Vọng Công ở cạnh đó cũng đang cố hết sức để khống chế không cho lò luyện phát nổ. Nhưng trông dáng vẻ kiệt sức của ông ấy thì chắc không cầm cự được lâu nữa.
Advertisement
Ngô Bình liếc nhìn lò luyện đan thì thấy có hai luồng đan khí hình rồng đang quấn lấy nhau, dược tính của chúng trái ngược nên đang phản ứng lại dữ dội. Một khi lò mà nổ thì uy lực tạo ra không kém bom nguyên tử, cả điện Trường Sinh sẽ bị san bằng ngay.
Lục Phi Hùng nhìn thấy Ngô Bình thì như nhìn thấy cái phao cứu sinh, ông ấy sáng mắt lên nói: “Thiếu chưởng môn, mau nghĩ cách đi”.
Ngô Bình tức điên lên hỏi: “Đan dược gì đây?”
Lục Phi Hùng: “Một loại đan dược cổ tên là Âm Dương Tạo Hoá Đan, tôi luyện thử, ai dè nó phản ứng ghê quá!”
Ngô Bình chán nản nói: “Điện chủ, với cấp bậc của loại đan dược này thì cần phải luyện trong một lò luyện đỉnh cấp. Hơn nữa, dược liệu ông dùng cũng không đúng, nhiệt độ cũng sai luôn. Hai người có thể giữ cho lò không nổ đến tận bây giờ là quá siêu đấy!”
Lưu Vọng Công: “Ngô Bình, bây giờ không phải lúc trò chuyện, cậu mau nghĩ cách khống chế lò luyện đan đi. Nếu không thì tôi chỉ có thể ném nó tới nơi hoang vắng để tránh khiến mọi người bị thương thôi”.
Ngô Bình: “Để đệ tử thử”.
Anh đi tới gần lò luyện rồi thế chỗ Lục Phi Hùng, sau đó tay anh đánh nhanh vào để lấy dược tính không cần thiết ra, cùng lúc đó liên tục thêm dược liệu đúng vào.
Mười phút sau, sức mạnh trong lò luyện không còn sục sôi nữa, nhưng Ngô Bình cũng đã mệt đến mức mướt mát mồ hôi. Anh không dám lơ là dù chỉ một giây, mà vẫn tiếp tục thêm dược liệu vào để điều chỉnh lại tỷ lệ.
Cuối cùng, anh lấy nửa chén máu rồng ra rồi đổ vào trong lò. Ngay sau đó, lò luyện đã đứng yên, bên trong lò cũng có sự thay đổi kỳ diệu.
Lúc này, Ngô Bình luôn tay kết đan quyết. Có bao vốn liếng là anh dốc ra hết, cả huyết mạch của Lý Thị và các ký ức cổ xưa cũng được trưng dụng luôn.
“Âm Dương Tạo Hoá Đan!”, anh sáng mắt lên, tay vẫn liên tục kết đan quyết, khí tức của lò luyện thay đổi không ngừng, nhưng ngày một ổn định hơn.
Nửa tiếng sau, dược khí trong lò đã chuyển thành hai luồng khí tức đen và trắng, sau đó nối đuôi nhau tạo thành hình bát quái.
Cuối cùng thì lò luyện cũng ổn định, vì thế Ngô Bình để nó xuống đất.
Lục Phi Hùng và Lưu Vọng Công bấy giờ mới thở phào một hơi, Lục Phi Hùng hỏi: “Còn cứu được đan dược nữa không?”
Ngô Bình lườm ông ấy: “Đan dược sẽ là của tôi”.
Lục Phi Hùng cười nói: “Được, không có cậu thì cả lò đều hỏng rồi, thế nên tôi cho cậu hết”.