Ngô Bình đáp: “Động tiên Thiên Võ, đệ tử thiên phẩm hạng nhất”.
Vẻ ngưỡng mộ loé lên trong đôi mắt người đàn ông nọ: “Ra là đệ tử của Động tiên Thiên Võ. Vậy là cậu có truyền thừa của Động tiên Thiên Võ à?”
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Tất nhiên là có. Ông muốn học sao?”
Advertisement
Người đàn ông nheo mắt: “Nếu cậu nói cho tôi biết truyền thừa của Động tiên, tôi có thể không giết cậu”.
Ngô Bình bảo: “Ông nghĩ tôi sẽ tin ông ư?”
Advertisement
Người đàn ông cười khẩy: “Không tin tôi thì cậu còn có thể làm gì chứ?”
Ngô Bình thở dài, đoạn lấy ngọc Huyễn Tượng ra rồi nói: “Thứ ông cần đang ở trong này”.
Người đàn ông vươn tay cầm ngọc. Ngay lập tức, một nguồn năng lượng kỳ lạ phát ra từ trong ngọc, người nọ liền đánh trả trong vô thức. Đòn đánh trả này đã kích hoạt ngọc.
Ngay sau đó, cả thôn Minh đã chìm trong sương khói. Người đàn ông nọ kinh ngạc, đến khi hoàn hồn và ném ngọc ra thì Ngô Bình đã lẩn vào màn sương rồi biến mất.
Hoá ra, trước khi vào thôn, anh đã âm thầm bày huyễn trận. Khi anh lấy ngọc Huyễn Tượng ra, huyễn trận đã được khởi động ngay tức khắc.
Có điều huyễn trận đơn giản này không kéo dài quá lâu, anh phải nhanh chóng rời đi.
“Bùa Địa Độn, đi!”
Ánh sáng loé lên, Ngô Bình đã chạy được hơn nghìn dặm. Anh đến huyện lỵ gần đó, vào một khách sạn rồi thả Nhậm San San ra.
Nhậm San San vừa ra ngoài đã trông thấy bộ dạng thảm hại của Ngô Bình, máu bê bết khắp người, mặt trắng bệch.
“Ngô Bình, anh làm sao thế này!”, Nhậm San San rất đau lòng, vội vã lau máu trên mặt anh.
Ngô Bình mỉm cười: “Không sao. Anh giao đấu với người của thôn này, không đánh thắng, chịu vài đòn của họ”.
Nhậm San San ôm chặt anh rồi khóc nức nở. Trước đó cô ấy đã rất sợ hãi, bây giờ an toàn rồi mà vẫn còn thấp thỏm lắm.
Ngô Bình nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô ấy, đoạn an ủi: “Không sao nữa rồi. Có anh ở đây, sẽ không ai làm hại em được đâu”.
Rồi anh hỏi: “San San à, sao em lại ở đây?”
Thế là Nhậm San San kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh biết. Nghe xong, Ngô Bình híp mắt lại: “Xem ra mấy đại cổ đông ấy có vấn đề. Trước đó anh gọi điện cho bố em, có một người phụ nữ lạ đã bắt máy”.
Nhậm San San sửng sốt: “Bố em cũng gặp chuyện rồi ư? Ngô Bình à, chúng ta về nhanh đi!”
Ngô Bình nói: “Không cần gấp gáp, chờ anh trút giận giúp em xong xuôi rồi chúng ta sẽ về”.
Nhậm San San ngẩn ra: “Trút giận?”
Ngô Bình đáp: “Anh không đánh lại họ, nhưng trợ thủ của anh sắp đến rồi, lát nữa cô ấy sẽ dạy dỗ đám người đó giúp anh”.