Thần Y Trở Lại

Chương 2509




 Một chưởng từ bên cạnh đánh tới. Ngô Bình dùng hai chưởng để phản đòn, nhưng lại có cảm giác như bị một quả núi va vào vậy, liền văng ra hàng trăm mét!  

 

Khi anh ngừng lại, cổ họng bỗng thấy ngọt, vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, bèn ngẩng đầu nhìn người ra đòn.  

 

Đó là một người trung niên với khí tức rất khủng khiếp, có thế Đoạt Thiên. Khi trông thấy đối phương, Ngô Bình sửng sốt, là Đoạt Thiên Tiên Tôn!  

Advertisement

 

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Cậu nhóc, lá gan cũng lớn lắm, dám đến thôn Minh của chúng tôi làm càn. Hôm nay, cậu đừng hòng rời khỏi đây!”  

 

Ngô Bình giơ tay ném bùa Âm Dương Truy Hồn ra, đồng thời dùng cả Giảo Hồn Tiễn. Anh cũng biến mất ngay tại chỗ để đi cứu Nhậm San San.  

Advertisement

 

Nhậm San San bị giam trong nhà đá. Ngô Bình phá cửa xông vào. Bên trong vừa bẩn vừa hôi, lúc này Nhậm San San đang co ro ở góc giường, chân đeo cùm.  

 

Cô ấy đang ngẩn ngơ, tự hỏi nếu mình làm vỡ vòng tay thì Ngô Bình có đến cứu mình hay không. Vừa nghĩ đến đó, cô ấy đã trông thấy Ngô Bình.  

 

Nhậm San San mừng rỡ, bèn ôm chầm anh: “Em biết anh sẽ cứu em mà!”  

 

Ngô Bình không nhiều lời, bóp nát cùm chân rồi đưa cô ấy vào không gian Hắc Thiên.  

 

Sau đó, anh lấy bùa Địa Độn ra, chuẩn bị rời khỏi nơi này.  

 

Nhưng bùa Địa Độn vừa được lấy ra, đã có một bàn tay xuất hiện từ hư không và chưởng vào ngực anh.  

 

“Ầm!”  

 

Chưởng này đã hất tung Ngô Bình, cơ thể anh làm sập nhà đá rồi bay ra ngoài như quả đạn pháo.  

 

Không biết đã văng bao xa, anh đã được cổ thụ chặn lại. Khi anh ngừng lại, cây cũng gãy, anh lại há miệng phun ra máu tươi.  

 

Chưởng này đã đánh gãy ba cái xương sườn của anh!  

 

Người đàn ông nọ sải chân, chỉ cần vài bước đã đến trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Trên trời dưới đất, không ai cứu được cậu đâu. Cậu muốn chết thế nào?”  

 

Ngô Bình vận kiếm nguyên toàn thân, lạnh lùng hừ giọng: “Tiên Tôn thôi mà, cũng chẳng có gì ghê gớm. Tôi mà là Tiên Tôn thì chỉ cần một ngón tay cũng đủ ép chết ông!”  

 

Người đàn ông nọ khinh bỉ: “Tiếc là cậu không phải!”  

 

Ngô Bình hít một hơi sâu, xương bị gãy tự động nối lại và hồi phục.  

 

Anh bảo: “Không ngờ nơi quỷ quái này lại tiềm ẩn một nhóm cao thủ, còn có một Võ Tiên Tôn”.  

 

Người đàn ông lãnh đạm nói: “Chúng tôi là ẩn tộc, trước đây từng hứa với một người rằng trong vòng một nghìn năm sẽ không ra khỏi thôn. Năm nay là năm thứ chín trăm chín mươi bảy. Còn ba năm nữa, chúng tôi sẽ có thể trở về thế tục”.  

 

Ngô Bình đáp: “Ra là vậy”.