Ngô Bình không nói gì thêm, anh liền bộc lộ khí tức thần quân đáng sợ. Mấy tên kia kinh hãi, chúng thấy linh hồn mình run rẩy, bất giác quỳ xuống.
Kẻ cầm đầu phản ứng nhanh nhất, gã run rẩy nói: "Tiên quân giá đáo, hãy thứ tội cho chúng tôi không đón tiếp từ xa!"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Cút đi".
Tên đó không đi mà nói: "Tiểu nhân là nô tài của Dương phủ, tiên quân giá đáo thì xin hãy ghé thăm quý phủ".
Advertisement
Ngô Bình hơi bất ngờ, nhưng anh không hứng thú với việc đến Dương phủ, nói: "Tôi không rảnh".
Tên đó nói: "Tiên quân, chủ nhân nhà tôi rất muốn được kết giao với bậc đại năng như người".
Advertisement
Ngô Bình không còn kiên nhẫn nhiều lời với gã nữa, lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, không rảnh".
Mấy tên nhìn nhau, không dám nói gì nữa mà vội lùi ra.
Ngô Bình đỡ ông lão lên và chữa thương cho ông ấy. Cô gái bên cạnh rối rít cảm ơn Ngô Bình.
"Tiên quân đại nhân, xin người hãy đưa chúng tôi rời khỏi đây".
Ngô Bình hơi bất ngờ, nói: "Vì sao lại rời khỏi đây?"
Cô gái lau nước mắt, nói: "Đám người đó bị tiên quân trừng trị, lát nữa nhất định sẽ trút lên đầu chúng tôi. Tiên quân vừa đi thì chúng sẽ càng mạnh tay hơn".
Ngô Bình nhíu mày, hỏi: "Đám người đó vì sao lại đánh hai người?"
Cô gái nói: "Nhà chúng tôi còn 20 năm nữa mới đến hạn, họ muốn thu về trước thời hạn, ông nội tôi không đồng ý".
Ngô Bình hỏi: "Nhà đó thuộc sở hữu của ai?"
Cô gái nói: "Của Dương phủ. Nhưng 30 năm trước ông nội tôi đã mua quyền sử dụng đất 50 năm, thế nên nhà tôi có quyền sống ở đó thêm 20 năm nữa".
Ngô Bình nói: "Vậy 20 năm sau thì sao?"
Cô gái: "20 năm sau thì Dương phủ sẽ thu hồi nhà".
"Ông nội cô không chịu trả nhà cho họ nên họ đánh người?"
Cô gái gật đầu: "Đúng vậy. Họ nói nếu chúng tôi không chịu thì họ sẽ đánh chúng tôi đến khi nào chịu thì thôi".
Ngô Bình cười lạnh: "Đúng là hoành hành ngang ngược. Cả Dương thành đều là của nhà họ Dương, họ làm như thế thật quá đáng".
Cô gái nói: "Chính vì thế nên họ mới không thèm kiêng nể ai".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi làm việc ở doanh trại tuần thành Vân Châu, tôi sẽ đưa mọi người đến Vân Châu, đổi nơi sống luôn".
Ông lão lại lắc đầu: "Không thể đi. Đi rồi thì chúng tôi không có chỗ ở nữa. Năm đó bố Linh Nhi liều mạng làm việc mới mua được căn nhà đó. Bố Linh Nhi mất, tôi có liều mạng cũng phải bảo vệ được căn nhà".
Ngô Bình hỏi: "Vì sao nhất định phải có nhà?"
Cô gái nói: "Thượng tiên, không có nhà thì chúng tôi không nơi để về, hơn nữa lưu lạc bên ngoài cũng phải nộp thuế".
"Mua một căn nhà như nhà của các người cần bao nhiêu tiền?"