Thần Y Trở Lại

Chương 2418




 Trường Sinh Điện, lúc điện chủ Mộc Tâm Lan biết tin thì lập tức gọi Lâm Thanh Dao đến và nói: “Thanh Dao, Kinh Hồng đó có mắt không tròng, không ngờ lại phản bội sư môn đến đỉnh Thanh Vân. Bây giờ là cơ hội hiếm có, con mau đến gặp Ngô Bình, thay mặt ta chúc mừng cậu ta. Ngoài ra, con hãy đưa thứ này cho cậu ta, xem như tín vật định tình của hai con”.  

 

Lâm Thanh Dao giật mình, vội nói: “Sư phụ, đây chẳng phải là Cực Thiên Tâm Kính của sư tổ Thanh Liên để lại sao? Đây là bảo vật trấn điện của điện Thanh Liên chúng ta mà, sao có thể tùy tiện tặng người khác được?”  

 

Advertisement

Mộc Tâm Lan nghiêm nghị nói: “Thanh Dao, Ngô Bình vừa lên Thần Quân, đỉnh Vô Tương tổ chức tiệc mừng”.  

 

Lâm Thanh Dao ngây ra: “Thần Quân? Không ngờ anh ta là thần quân”.  

Advertisement

 

Chuyện này thật quá kinh khủng, năm xưa Vũ Văn Thiên trở thành Võ Quân thôi mà đã chấn động cả Địa Tiên giới rồi. Vậy mà giờ Địa Tiên giới lại xuất hiện thêm một Thần Quân nữa.   

 

So với Võ Quân, việc trở thành Thần Quân còn khó hơn gấp mười lần. Nếu nói Võ Quân là sắt thép phế liệu thì Thần Quân là vàng nạm kim cương.  

 

“Sư phụ, phải chăng việc anh ta trở thành Thần Quân chứng tỏ đỉnh Vô Tương sắp vực dậy rồi không?”  

 

Mộc Tâm Lan nói: “Năm xưa Vũ Văn Thiên chỉ là một Võ Quân mà đã giúp đỉnh Thanh Vân với thực lực trung bình nhanh chóng trở thành năm đỉnh mạnh nhất, giờ chỉ có mình Hạo Thiên kiếm phủ là có thể miễn cưỡng đối đầu được với họ. Nhưng Ngô Bình là Thần Quân, hơn nữa còn có y thuật siêu phàm và còn là thầy luyện đan khiến cả Lục sư huynh cũng phải mê mệt, nhân vật như thế còn có giá trị hơn gấp trăm lần Vũ Văn Thiên, sư phụ chắc chắn chỉ cần Ngô Bình không chết thì nhất định cậu ta sẽ là người đứng đầu của Côn Luân”.  

 

Năm chữ “Người đứng đầu Côn Luân” vang lên trong đầu Lâm Thanh Dao như sét đánh, cô ấy ngây ra, nói: “Sư phụ, nhưng con và anh ta không thân, tôi…”  

 

Mộc Tâm Lan thở dài: “Thanh Dao, con là đệ tử mà sư phụ yêu thương nhất, sư phụ hiểu con nhất. Tính con cao ngạo, không để mắt tới những người tầm thường, đến cả Vũ Văn Thiên năm xưa theo đuổi con mà con cũng từ chối không do dự. Tính ra thì Ngô Bình cũng từng theo đuổi con, tư chất cũng tốt hơn Vũ Văn Thiên, đặc biệt là nhân phẩm không tồi. Về phần ngoại hình thì ta thấy cậu ta cũng rất điển trai, ưa nhìn”.  

 

Lâm Thanh Dao đỏ mặt, nói: “Sư phụ, con cọc đi tìm trâu thế kia có khi nào anh ta cảm thấy con rẻ rúng không?”  

 

Mộc Tâm Lan mỉm cười: “Thanh Dao, con nghĩ nhiều quá rồi, nhớ kỹ, có cơ hội thì phải nắm bắt. Sang đến đó, con xin lỗi cậu ta trước, sau đó cảm ơn cậu ta đã cứu con, còn lại thì con cứ phát huy theo bản năng của người phụ nữ là được”.  

 

Cô ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nếu con thật sự không đồng ý thì ta sẽ đến hỏi hai sư tỷ của con thử, nhất định họ sẽ không để lỡ cơ hội này đâu”.  

 

Lâm Thanh Dao vừa nghe sư phụ nói đi tìm sư tỷ thì nghiến răng, nói: “Sư phụ, giờ con đi ngay đây”.  

 

Mộc Tâm Lan rất hài lòng nói: “Thanh Dao, con sẽ tự hào vì quyết định ngày hôm nay”.  

 

Cùng lúc đó, một cô gái đã đáp xuống đỉnh Vô Tương, cô ta mặc chiếc váy màu xanh dương, phong thái bất phàm, đấy là vị tiên tử Kinh Hồng đó, cô ta đến tìm Trần Đạo Huyền với vẻ mặt lạnh lùng.  

 

Trần Đạo Huyền không muốn gặp cô ta, đệ tử được mình dốc lòng bồi dưỡng lại phản bội sư môn không chút do dự, đến đỉnh Thanh Vân của kẻ địch, ông ấy vô cùng thất vọng nên bảo Ngô Bình đi nói chuyện với cô ta.