Sau đó anh hỏi bác gái: “Có phải khi bác châm cứu và mát xa thì cơn đau sẽ thuyên giảm đi không?”
Bác gái gật đầu: “Đúng vậy bác sĩ, nhưng không được bao lâu, mấy tháng sau lại đau. Haizzz, mấy chục năm nay tôi đã đi không biết bao nhiêu bác sĩ nhưng đều không chữa được tận gốc. Sau đó, bác gái hỏi: “Bác sĩ, có phải do năm đó trúng gió khi ở cữ nên mới dẫn tới tình trạng này?”
Advertisement
Ngô Bình: “Cũng có chút liên quan. Trước đây y học không phát triển, trong thời kỳ ở cữ sản phụ rất yếu nên người xưa đã đúc kết ra những phương pháp để bảo vệ sản phụ trong thời gian ở cữ. Năm đó bác sinh con có lẽ là ba mươi năm trước nhỉ? Lúc đó điều kiện y tế còn kém. Hơn nữa, khi đó bác còn nhiễm virus cảm lạnh”.
Bác gái vội gật đầu: “Không sai, là bị nhiễm virus, sau đó uống thuốc cả nửa năm mới khỏi”.
Advertisement
Ngô Bình: “Vấn đề xuất hiện từ lúc đó, có một số virus đã xâm nhập vào dịch bạch huyết, sau đó đi vào máu. Nếu cháu đoán không sai thì lúc đó bác còn bị nhiễm trùng máu, tình trạng rất nghiêm trọng”.
Bác gái kinh ngạc thốt lên: “Bác sĩ, cậu giỏi quá. Lúc tôi đang uống thuốc chữa bệnh thì sốt cao. Lần đó tôi suýt mất mạng, ở viện suốt hơn một tháng trời”.
Ngô Bình: “Tóm lại, là vi khuẩn đi vào cơ thể gây viêm nhiễm, hơn nữa tình trạng kéo dài không được chữa dứt điểm dẫn tới cơ thể bị mất thế cân bằng cục bộ, hậu quả là những cơn đau kéo dài”.
Anh nói tường tận như vậy thực ra là cho các bác sĩ kiến tập nghe. Sau đó anh kết luận: “Cho nên chúng ta phải lấy lại cân bằng cho cơ thể. Có rất nhiều phương pháp để làm việc này”.
Ngô Bình bảo trợ lý mang máy vật lý trị liệu có thể điều chỉnh nhiệt độ đến. Ngô Bình dán miếng làm nóng đã được điều chỉnh đến bốn mươi lăm độ vào phần thắt lưng của bác gái.
Bác gái sang bên cạnh tiếp tục điều trị còn anh tiếp tục khám cho bệnh nhân thứ hai. Khám cho bệnh nhân nào anh cũng nói rõ nguyên nhân gây bệnh, phương pháp chữa trị và các dấu hiệu điển hình của bệnh.
Các bác sĩ kiến tập vội lấy giấy bút ra ghi lại những gì anh nói, thậm chí có người còn ghi âm lại để khi nào có thời gian sẽ sắp xếp lại thông tin.
Bốn mươi phút sau, Ngô Bình gọi bệnh nhân đầu tiên quay lại. Anh hỏi: “Giờ bác cảm thấy thế nào?”
Bác gái vặn vẹo cái eo rồi kinh ngạc đáp: “Ôi, không đau nữa rồi! Bác sĩ, vậy là khỏi rồi sao?”
Ngô Bình: “Bốn mươi lăm độ, nhiệt độ này có thể giúp cơ thể bác hồi phục lại thế cân bằng. Sau khi về nhà, bác cứ tiếp tục châm cứu. Châm cứu xong thì chườm nóng bốn mươi lăm độ ở vùng thắt lưng và chân, ngày làm hai lần như vậy, mỗi lần bốn mươi phút. Nếu chăm chỉ thực hiện thì khoảng bảy ngày là sẽ chữa được dứt điểm căn bệnh”.
Bác gái vô cùng mừng rỡ: “Bác sĩ Ngô, cậu quá giỏi. Cuối cùng tôi đã đến đúng chỗ rồi. Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm!”, nói rồi bác gái cúi người tỏ lòng biết ơn.
Bệnh nhân thứ hai là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi. Người này bị viêm nhiễm phụ khoa, hơn nữa còn có mùi khó chịu. Ngô Bình không như các bác sĩ khác kê đơn thuốc kháng sinh hay đặt thuốc bên trong mà kê một liều thuốc bổ để bệnh nhân uống trước khi đi ngủ.
Về sau, bệnh nhân này uống thuốc ba ngày là tình trạng viêm và mùi đã khỏi hẳn. Bảy ngày sau, bệnh nhân cảm giác cơ thể khoẻ khoắn hẳn ra.
Mỗi người mỗi thuốc, cách tư duy và trị liệu của Ngô Bình vô cùng phong phú. Có lúc thì khuyên bệnh nhân ăn một số loại thực phẩm, có lúc lại bảo bệnh nhân tập một vài động tác, có lúc lại yêu cầu bệnh nhân hát hò, hét lớn khiến các bác sĩ khác đều vô cùng ngạc nhiên.