Mọi người đều rất hào hứng, chủ đề câu chuyện chỉ xoay quanh Đông Tinh.
Bữa tiệc kéo dài đến tận khuya thì mọi người mới đi nghỉ, may là có nhiều phòng nên mọi người tha hồ lựa chọn.
10 tối, Ngô Bình gọi bố mình ra vườn hoa rồi nói: “Bố ơi, tối nay con sẽ giúp bố đột phá lên cảnh giới Địa Tiên”.
Advertisement
Lý Niệm Tổ là Linh Minh Thánh Thể, toàn bộ kinh mạch đã được đả thông, cho nên đã đột phá cảnh giới Nhân Tiên từ lâu. Hơn nữa ông ấy tu luyện công pháp đại giáo vô thượng là Âm Dương Giáo nên nền móng vô cùng vững chắc.
Lý Niệm Tổ: “Tiểu Bình, bố có được không?”
Ngô Bình cười nói: “Bố mà không được thì không ai được hết”.
Advertisement
Sau đó, Ngô Bình đả thong chín linh khiếu và thần khiếu cho bố mình, tiện thể mở luôn linh khiếu thứ mười và thần khiếu thứ chín. Cùng lúc đó, anh đã dùng năng lượng cao chiều trong cơ thể mình để Lý Niệm Tổ được hấp thu năng lượng nòng cốt có quy luật, có thể nói xuất phát điểm của Lý Niệm Tổ còn cao hơn anh.
Nhưng Lý Niệm Tổ không tu luyện võ hồn, vì con đường tu hành của ông ấy khác Ngô Bình, ông ấy chọn con đường của Âm Dương Giáo.
Đến gần sáng, Lý Niệm Tổ mới ngưng tụ thánh tân, thiên nhân hợp nhất, cuối cùng đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên viên mãn và trở thành một Võ Quân.
Với Lý Niệm Tổ mà nói thì ngưng tụ thần bàn có cũng được mà không có cũng không sao, vì thế ông ấy đã nhẹ nhàng đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần và tiến vào cảnh giới Địa Tiên.
Ngô Bình cho bố mình uống một viên Nguyên Anh Đan, sau đó bảo ông ấy ngưng tụ nguyên thần theo công pháp của Âm Dương Giáo. Nguyên thần này có tên là Âm Dương Chân Thần, mạnh hơn các nguyên thần bình thường nhiều.
Ngưng tụ nguyên thần xong, Lý Niệm Tổ ngồi xếp bằng xuống. Sau đó, ông ấy đã bế quan một ngày một đêm để thích ứng với trạng thái mới.
Sau khi Lý Niệm Tổ bế quan, Ngô Bình đã mệt lử, anh về thẳng phòng nghỉ ngơi. Nhưng anh vừa mở cửa ra thì đã thấy Lý Mai đang chờ mình.
“Đồ vô lương tâm này, em chờ anh cả đêm đấy”, cô ấy oán trách.
Ngô Bình cười nói: “Anh giúp bố tu luyện”.
Lý Mai kéo anh xuống giường, cô ấy định làm chuyện gì đó, Ngô Bình hiểu ý rồi cởi đồ đi tắm để nhanh chóng vào việc ngay.
Đến bữa sáng, Ngọc Yên mới gõ cửa gọi: “Cô cậu dậy ăn sáng thôi ạ”.
Ngô Bình đáp: “Biết rồi, ra ngay đây”.
Lý Mai vẫn ôm cổ Ngô Bình rồi nỉ non: “Không được đi, anh phải nằm lại với em”.
Ngô Bình vỗ mông cô ấy rồi nói: “Ngoan nào, ra ăn sáng đã rồi lát anh mát xa cho. Anh sẽ cho em dùng thử loại thuốc anh mới nghiên cứu, đảm bảo sẽ khiến da em mịn như da em bé”.
Lý Mai sáng mắt lên nói: “Thật không? Đi, ra ăn sáng thôi!”
Mọi người quây quần bên bàn ăn, Ngô Bình vừa bê bát lên thì thấy có một đứa bé chạy tới nhào vào lòng mình rồi gọi: “Bố ơi”.
Đương nhiên đó là Hỉ Bảo, cậu bé chưa gặp mọi người ở đây, vì Ngô Bình đã cho chuyể ra nhà sau rồi dặn Vân Tịch chăm sóc.
Hỉ Bảo vừa vào, Vân Tịch cũng vội vã chạy vào theo. Thấy có một cô gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện, mọi người đều ngẩn ra, Lý Mai thì lườm Ngô Bình cháy thịt.
Hỉ Bảo thấy Vân Tịch đi theo thì gọi: “Mẹ”.
Lý Mai tái mặt, Ngô Bình có con rồi ư? Mẹ đứa bé cũng ở đây luôn?
Lý Vân Đẩu sáng mắt lên cười nói: “Chắt của cụ đây à? Ngoan, ra đây cụ bế nào!”
Ngô Bình vội nói: “Ông ơi, nó là Hỉ Bảo, con nuôi của cháu”.
Nghe thấy thế, Lý Mai thở phào một hơi, nhưng ánh mắt nhìn Vân Tịch vẫn có vẻ cảnh giác.
Lý Vân Đẩu: “Con nuôi thì cũng là người nhà mình”.