Ông già tháo một quả hô lô đưa cho Ngô Bình, anh mở ra ngửi thì thấy là rượu quý.
Ông già nói: “Đây là Thiên Tiên Tuý, độc nhất thiên hạ đấy”.
Ngô Bình ngửi rượu xong thì không nhịn được mà uống luôn một ngụm, ngay sau đó anh đã cảm thấy có một luồng sức mạnh thần kỳ chảy vào người mình, nó quá mạnh nên khiến anh hơi khó chịu.
Ngô Bình uống liền mấy ngụm lớn, hệt như bò ăn cỏ.
Thấy thế, hai ông cháu nhà kia trố mắt ra nhìn.
Advertisement
Cô gái nói: “Khá! Đến Tiên Quân cũng không dám uống nhiều như anh đâu”.
Ngô Bình: “Rượu ngon! Tiếc là không có đồ nhắm”.
Sau đó, anh ngoảnh lại nói với Lý Long Thần: “Bảo người chuẩn bị ít đồ nhắm đi”.
Advertisement
Lý Long Thần lập tức đi ngay, còn Ngô Bình bắt đầu thấy váng vất, anh lắc đầu rồi nói: “Tôi từng gặp hai người rồi”.
Ông già và cô gái ngơ ngác nhìn nhau, cô gái che miệng cười: “Anh gặp chúng tôi lúc nào?’
Mặt Ngô Bình cũng đã ửng đỏ, anh nói: “Hôm đó, tôi và Vân Tịch đang đối phó với một tên ở Địa Tiên Giới, hai người đã trốn trên cây”.
Ông già giật mình, khi ấy tu vi của Ngô Bình kém xa bây giờ, sao anh phát hiện ra họ được?
Cô gái kinh ngạc rồi hỏi dò: “Anh biết chúng tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Chắc hai người không phải kẻ thù của Vân Tịch, nhưng chắc hẳn là người bên cạnh cô ấy. Tôi quan sát khí tượng của hai người thì đoán là người giúp đỡ Vân Tịch, đúng không?”
Cô gái thở dài nói: “Đúng, chúng tôi là người hầu của Vân Tôn”.
Dứt lời, họ đứng dậy rồi hành lễ với Ngô Bình: “Lão và Mỵ Nương tham kiến tiên sinh!”
Ngô Bình: “Vân Tịch không ở đây à?”
Lão lắc đầu nói: “Vân Tôn đang gặp chút phiền phức”.
Ngô Bình trầm mặc rồi lấy tiền phép ra reo quẻ, ngay sau đó đã có bốn cột sáng hiện lên, anh nhìn rồi cau mày nói: “Vân Tịch đang gặp chuyện đúng không?”
Mỵ Nương thở dài nói: “Vân Tôn không chó chúng tôi nhờ anh giúp, nhưng bây giờ chúng tôi không nghĩ ra có hêt cứu được Vân Tôn nữa”.
Ngô Bình: “Kể tiếp đi”.
Mỵ Nương: “Vân Tôn là con cháu của Vương tộc, bây giờ Vân Tộc đang gặp khó khăn rất lớn, lão tổ gặp vấn đề trong lúc tu hành nên nguy hiểm đến tính mạng. Để bảo vệ Vân Thị, người lớn trong gia tộc đã quyết định gả Vân Tôn cho Tiêu Thị. Tiêu Thị là thị tộc quý tộc đã tồn tại ba đời rồi, họ có thế lực rất mạnh, nếu Vân Thị liên kết với họ thì dù lão tổ có mất thì cũng không ai dám ra tay với Vân Thị”.
Ngô Bình: “Vân Tịch không đồng ý đúng không?”
Mỵ Nương gật đầu: “Đương nhiên Vân Tôn không đồng ý, nhưng người lớn trong nhà đã âm thầm bắt tay với nhau nhốt người ở đài Phi Hoàng, còn ba này nữa thôi là Tiêu Biệt Ly của Tiêu Thị đến đón dâu rồi”.
Lão nói: “Cậu Ngô, chúng tôi luôn để mắt đến cậu, biết cậu đã là đệ tử tinh anh của Thục Sơn, tu vi ở cảnh giới Võ Quân, phía sau hình như còn có một cao thủ hỗ trợ nên mới đến xin cậu cứu Vân Tôn, đừng để người bị gả vào Tiêu Thị”.
Ngô Bình: “Tại sao Vân Tịch không cho các người tìm tôi?”
Mỵ Nương: “Vân Tôn biết Tiêu Thị rất mạnh, lão tổ nhà họ đã ở cảnh giới Thiên Tiên bán bộ rồi, nếu anh đắc tội với họ thì sẽ gặp bất lợi”.
Lão: “Nhưng chúng tôi vẫn đi tìm cậu, vì thật sự không còn cách nào khác nữa”.
Ngô Bình trầm mặc, đúng là anh khá thân với Ngô Bình, họ còn là người yêu trên danh nghĩa. Lúc này, nếu anh đắc tội với gia tộc kia vì cô ta thì cũng khá đau đầu.
Anh nói: “Hai người yên tâm, có tôi đây rồi, không ai được bắt nạt Vân Tịch hết”.
Lão mừng rỡ rồi quỳ xuống: “Cảm ơn tiên sinh”.
Sau đó, Lý Long Thần đã mang đồ nhắm đến. Thấy ông già đang quỳ trước mặt Ngô Bình, ông ấy run lên, sư thúc siêu thật, đến người cao thâm thế này cũng phải nể sợ anh.
Ngô Bình đỡ ông già dậy: “Tên ông là Lão à?”
Ông già: “Bạn bè trong giang hồ hay gọi tôi là Gia, nhưng cậu cứ gọi tôi là Lão thôi”.
Cô gái: “Tôi là Mỵ Nương, tôi với Lão được Vân Tôn cứu. Nếu anh muốn cứu được Vân Tôn thì phải vượt qua Tiên Thiên Quẻ Sát Trận của Vân Thị, vì đài Phi Hoàng nằm chính giữa sát trận”.