Ngô Bình: “Thứ hai, những người đi theo tôi bất kể nhìn thấy gì thì cũng không được kinh hoảng, hết thảy đều phải hành động theo sự chỉ đạo của tôi”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu cười: “Em có thể đồng ý với anh cả chuyện này nữa”.
Ngô Bình: “Điều thứ ba. Trong hành động lần này, tất cả đồ vật mà mọi người tìm ra đều thuộc về tôi. Tất nhiên, tôi không cần tiền”.
Advertisement
Trong phòng họp có một cô gái vóc dáng cao gầy, vẻ ngoài xinh đẹp còn hơn cả Chu Nhược Tuyết vài phần. Điều đặc biệt nhất chính là cô gái kia có một đôi chân cực kỳ thon dài.
Ba điều kiện mà Ngô Bình đưa ra khiến cô gái xinh đẹp này cảm thấy không thoải mái, chỉ là một chuyên gia nho nhỏ mà cũng dám hạch sách như vậy! Cô gái không thể nhịn nổi nữa, bèn cất lời: “Chuyên gia Ngô, theo quy định, tất cả tài sản phi pháp của đám tội phạm đều phải nộp lên quốc gia!”
Advertisement
Đột nhiên có người đứng ra phản bác, song Ngô Bình không hề ngại ngùng, anh chỉ mỉm cười, tiếp tục nhấp trà.
Chu Nhược Tuyết ho khẽ một tiếng, cất lời: “Chu Nhan, pháp luật là vật chết, còn người thì sống. Nếu chuyên gia Ngô có thể giúp chúng ta phá án, thì không cần để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này làm gì”.
Chu Nhan là đàn em trong trường cảnh sát của Chu Nhược Tuyết, quan hệ giữa hai người rất tốt. Sau khi Chu Ngược Tuyết trở thành phó giám đốc thì điều Chu Nhan từ huyện dưới lên làm việc ở tỉnh.
Nghe Chu Nhược Tuyết nói thế, Chu Nhan không kiên quyết nữa chỉ nhìn chằm chằm Ngô Bình. Cô ta không nghĩ chuyên gia này có gì giỏi, cô ta đã gặp rất nhiều chuyên gia nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp người giống Ngô Bình.
Tiếp theo Chu Nhược Tuyết xác định ứng viên, ngoài Ngô Bình còn có năm người cùng ngành, trong đó có cả Chu Nhan.
Mười phút sau, họ bước vào một chiếc xe thương vụ, cùng đến nơi hành động với đoàn xe, một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô tỉnh.
Trên xe, Ngô Bình ngồi cùng chỗ với Chu Nhược Tuyết, anh lấy một viên Sinh Mệnh đan ra đưa cho Chu Nhược Tuyết nói: “Uống nói trước khi ngủ”.
Chu Nhược Tuyết tò mò nhìn một cái hỏi: “Đây là cái gì?”
Ngô Bình: “Sinh Mệnh đan, có thể làm tăng tiềm năng tuổi thọ của con người”.
Chu Nhan ngồi đối diện, cô ta nói: “Giới hạn tuổi thọ cũng có thể tăng lên được sao? Đan dược tốt như vậy có thể cho tôi một viên không?”
Ngô Bình nhìn cô ta nói: “Tôi không quen biết cô”.
Chu Nhan trợn mắt, quay mặt sang chỗ khác, “hứ” một tiếng: “Ai thèm”.
Chu Nhược Tuyết biết rõ Ngô Bình không gạt mình, Sinh Mệnh đan này chắc chắn có thể tăng giới hạn tuổi thọ thật, thế là cô ấy cẩn thận cất đan dược vào rồi nói: “Em về huyện mấy lần nhưng anh không ở đó, gần đây bận gì sao?”
Ngô Bình: “Có rất nhiều việc, cũng đi khá nhiều nơi”.
Chu Nhược Tuyết: “Thế nên gặp anh chẳng dễ dàng gì”.
Sau đó cô ấy chỉ Chu Nhan: “Giới thiệu với anh, đàn em ở trường cảnh sát của em, Chu Nhan”.
Ngô Bình: “Cảnh sát Chu, xin chào”.
Chu Nhan cực kỳ kiêu ngạo “ừm” một tiếng.