Minh Diệm gật đầu: “Anh Ngô, tôi đã tìm thấy khối đất thần này, nhưng không ngờ lại bị Long Uy phát hiện, hắn định cướp của tôi. Tôi không chịu nên mới bị hắn truy sát, trên đường chạy, tôi đã bị hắn bắt, lũ súc sinh ấy định làm nhục tôi. Tôi phải hạ một tên thì mới chạy thoát được. Nếu không được anh Ngô cứu thì tôi chết chắc rồi”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Cô tìm thấy đất thần ở đâu?”
Minh Diệm: “Cách đây hơn một trăm cây số có một cái hố rất lớn, bên dưới có nước, xung quanh mọc đầy linh dược, tôi đã nhìn thấy khối đất thần này dưới gốc một cây linh dược”.
Advertisement
Ngô Bình biết đất thần sẽ không xuất hiện một mình nên nói: “Minh tiên tử, cô có thể dẫn tôi đến đây không?”
Minh Diệm gật đầu: “Được”.
Advertisement
Minh Diệm đi trước dẫn đường, bốn người đi hơn trăm cây số, quả nhiên đã nhìn thấy một cái hố trời. Chiếc hố đã bị nứt, nước dưới đáy tràn ra ngoài.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nhảy ngay xuống, diện tích dưới đáy rộng bằng nửa bãi bóng.
Trước đó, đáy hố sâu vài mét nên Minh Diệm chỉ tìm được ở ven hố thôi. Nhưng bây giờ, Ngô Bình đã đi được hẳn xuống dưới đáy.
Dưới chân anh là cát mịn ngũ sắc, anh giậm lên đó tìm kiếm.
Trình Lý đứng trên miệng hố định nhảy xuống, nhưng bị An Tự Tại cản lại, anh ấy nói: “Đồ ở đây là của anh Ngô hết rồi, chúng ta đừng xen vào”.
Trình Lý có vẻ không cam tâm, nhưng một mình anh ta cũng không dám làm gì, dẫu sao Ngô Bình cũng rất mạnh nên anh ta chỉ biết thở dài ngao ngán.
Minh Diệm cũng nhảy xuống theo Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, ban nãy tôi chưa xuống nước, hình như dưới này cũng có đất thần đấy”.
Ngô Bình ừm một tiếng, sau đó lấy một cái xẻng ra bắt đầu xúc cát rồi cho vào túi.
Minh Diệm kinh ngạc hỏi: “Anh Ngô, anh lấy cát này làm gì?”
Ngô Bình không có thì giờ giải thích nên nói: “Cát này trông đẹp quá, tôi xúc một ít mang về cho vào hồ ở nhà”.
Minh Diệm cười nói: “Để tôi giúp anh”.
Chỗ cát này không có nhiều, Ngô Bình bỏ vào vài cái túi là hết rồi.
Xúc cát xong thì Ngô Bình lại đào đất thần ngũ sắc dưới đáy hồ, đất thần ở đây đã hoá thạch, có khoảng hơn trăm khối với đủ mọi hình dạng.
Thấy có nhiều đất thần như vậy, Minh Diệm mừng rỡ nói: “Nhiều đất thần quá!”
Ngô Bình không nói gì, chỉ tập trung xúc đất thần cho vào nhẫn trữ đồ rồi giải thích: “Đúng ra mà nói thì đây không phải đất thần, mà là đá thần. Đất thần mà ở lâu trong một môi trường đặc biệt thì sẽ biến thành đá thần. Hiệu quả của đá thần mạnh hơn đất thần nhiều”.
Minh Diệm vô cùng ngưỡng mộ: “Anh Ngô, anh hiểu biết nhiều thật đấy!”
Ngô Bình cất cái xẻng đi rồi nói: “Minh tiên tử, cảm ơn cô đã dẫn tôi đến đây, cho cô này”.
Anh lấy hai mươi khối đá thần ra đưa cho Minh Diệm.
Minh Diệm vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng vẫn xua tay: “Tôi không lấy đâu, những thứ này quý giá quá!”
Ngô Bình cười nói: “Cô cứ cất đi, tôi còn nhiều mà”.