Ở bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh, không chỉ bác sĩ khó vào mà bệnh nhân cũng không dễ nhập viện. Số thứ tự khám chữa bệnh đã xếp dài tới cả tháng sau rồi, vậy nên ở đây cũng có khá nhiều cò. Nếu muốn khám chữa sớm thì phải dùng mấy nghìn tệ mua số từ trong tay cò bệnh viện hoặc phải quen biết bác sĩ làm ở đây, từ đó dùng quan hệ đi cửa sau.
Mà dù như thế, ngày nào bệnh viện này cũng kín chỗ, người có bệnh khó trị mấy tỉnh xung quanh đều đổ dồn về đây thăm khám.
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên nên bệnh viện luôn là tổ chức không bao giờ thiếu mối làm ăn.
Advertisement
Lúc này, Ngô Bình đang đứng ở cửa lớn bệnh viện trực thuộc, cách đó không xa, Hạ Ninh đã dáo dác ngó nghiêng, thấy Ngô Bình rồi thì vội vẫy tay với anh.
Ngô Bình bước nhanh tới, cười chào: “Hạ Ninh, cô nói với viện trưởng chưa?”
Advertisement
Hạ Ninh cười đáp: “Nói rồi, giờ tôi dẫn anh đi làm thủ tục nhận việc, phải rồi, có mang theo lý lịch cá nhân không?”
Ngô Bình lấy ra một túi hồ sơ: “Đều ở trong đây!”
Hạ Ninh nhận lấy túi hồ sơ: “Theo tôi nào!”
Cô ấy vừa đi vừa xem hồ sơ của Ngô Bình, thấy bằng tiến sĩ y và dược học của Hoa Thanh thì không khỏi cảm thán: “Anh giỏi quá, chuyên môn cao như vậy thì viện trưởng sẽ trọng dụng anh lắm!”
Ngô Bình cười: “Tôi không có kinh nghiệm thực tiễn gì, sợ là viện trưởng sẽ chê thôi!”
Có Hạ Ninh dẫn đường, lại đã đánh tiếng với viện trưởng, Ngô Bình thuận lợi một đường, anh nhanh chóng làm xong thủ tục.
Sau khi hoàn tất toàn bộ thủ tục thì đã là một tiếng sau, Hạ Ninh nói: “Đi thôi, tới gặp viện trưởng, ông ấy có hứng thú với anh lắm đấy!”
Ngô Bình cũng cười: “Ông ấy là viện trưởng, nhân vật lớn cấp tỉnh mà muốn gặp một bác sĩ quèn như tôi làm gì thế?”
Hạ Ninh đáp: “Khi làm thủ tục, tôi đã giới thiệu về anh cho ông ấy, viện trưởng muốn gặp anh trước”.
Ngô Bình sờ mũi: “Được rồi, vậy cứ gặp đi!”
Hạ Ninh đụng vào bả vai anh: “Sao trông anh có vẻ không muốn lắm thế!”
“Không có, Hạ Ninh, cảm ơn cô chuyện hôm nay nhé!”
Hạ Ninh cười: “Cảm ơn thì không cần. Tôi gần như đang ở free biệt thự của anh mà, tôi đang không biết cảm ơn thế nào đây. À, trong lúc thực tập anh sẽ không có lương nhưng có thể trọ miễn phí. Cơ mà anh có tiền như vậy, chắc cũng chẳng đếm xỉa chút tiền lương thế này đâu nhỉ!”
Ngô Bình: “Được rồi, tôi tới khoa nào?”
Hạ Ninh: “Anh theo tôi trước, khoa chúng tôi đang cần người. Trình độ anh cao thế thì có thể giúp tôi rồi. Yên tâm đi, chờ tôi có tiền thưởng, sẽ chia anh một nửa!”
Ngô Bình cũng đùa: “Hào phóng quá vậy, đừng nói cô đang cua tôi đấy nha!”
Tay Hạ Ninh vỗ một cái lên mông Ngô Bình: “Dáng người ngon đấy! Hôm nào cho tôi nếm thử “kỹ thuật” của anh đi!”
Ngô Bình cạn lời: “Hạ Ninh, phiền cô tỏ ra mình thục nữ một chút!”
Hạ Ninh là cô gái thẳng – băng nên không hề cho rằng điều này có gì quan trọng: “Phía trước là văn phòng của viện trưởng!”
Hai người tới nơi, cô ấy gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói rất to: “Vào đi!”