Từ Quý Phi sáng mắt lên nói: “Hả? Giáng Lực Quyết ư?”
Ngô Bình nhanh chóng truyền thụ tâm pháp ấy cho Từ Quý Phi.
Môn tâm pháp này chủ yếu dạy cho người luyện cách thi triển các kỹ năng về sức lực, tuy chỉ có mấy trăm chữ, nhưng rất tuyệt diệu.
Từ Quý Phi là tông sư cảnh giới Thần nên chỉ đọc một lần đã lĩnh ngộ được 30 phần trăm, đọc thêm lần nữa thì ông ấy cảm thấy rất khó tin và bắt đầu nắm bắt được vấn đề.
Advertisement
Ông ấy lập tức tỉ thí với Ngô Bình để nghiệm chứng thủ pháp của Giáng Lực Quyết.
Hai người đánh qua đánh lại khoảng chục phút, Từ Quý Phi đã lĩnh ngộ được nhiều.
Ngô Bình cũng có khá nhiều thu hoạch, anh chưa từng luyện môn tâm pháp này bao giờ, nhưng được giao thủ với tông sư cảnh giới Thần như Từ Quý Phi nên đương nhiên cũng có lĩnh ngộ rõ rệt.
Thấy hòm hòm rồi, hai người mới ngồi xuống rồi tới câu lạc bộ Phi Long của Lý Ngư Long.
Đây là một câu lạc bộ tư nhân ở Thành Bắc, chủ là Lý Ngư Long, nơi này rộng cả chục mẫu.
Lúc này, đang có cả đám người ngồi ở đây, trong số đó có một người thanh niên mặt vuông chữ điền đang ngồi vắt vẻo với vẻ ngông cuồng.
Một người đàn ông trung niên ngồi cạnh đó cười nói: “Nghiêm sư đệ, tên đó đang ở Vân Kinh thì không chạy thoát được đâu”.
Lý Ngư Long nói: “Tôi đã tìm hiểu về Ngô Bình này, cậu ta khá thân với Trác Khang và Từ Quý Phi.
Tôi lo cậu Nghiêm mà động vào Ngô Bình thì Từ Quý Phi sẽ tham gia vào vụ này đấy”.
Người thanh niên híp mắt lại, anh ta chính là Nghiêm Lập Chân - đồ đệ của tông sư Dương Thiên Thiền của Hình Ý Tông: “Ngô Bình đã đánh chết sư huynh của tôi, tôi tìm nó để trả thù, nếu Từ Quý Phi dám đứng về phe nó thì sẽ đối đầu với Hình Ý Môn”.
Người đàn ông cười lạnh nói: “Nếu Từ Quý Phi dám nhúng tay vào vụ này thì Đới Tương Đình tôi cũng sẽ ra tay”.
Đúng lúc này, có người đi vào nói: “Ông chủ, có hai người tới tự xưng là Ngô Bình và Từ Quý Phi, họ muốn gặp cậu Nghiêm”.
Nghiêm Lập Chân đứng bật dậy rồi lạnh mặt nói: “To gan gớm, dám tự mò tới cơ à, cho họ vào”.
Ngô Bình và Từ Quý Phi sóng vai đi vào câu lạc bộ, chưa đi vào cửa thì họ đã nhìn thấy đám người bên trong rồi.
Một người trong số đó đi nhanh về phía họ, đó chính là Đới Tương Đình, ông ta cười nói: “Ông ba, lâu rồi không gặp”.
Từ Quý Phi lạnh lùng nhìn Đới Tương Đình rồi nói: “Họ Đới kia, tốt nhất ông đừng có xía vào chuyện hôm nay”.
“Thế à? Nhưng tôi cứ xen vào thì sao?”, Đới Tương Đình lạnh giọng nói.
Hai người đứng yên bất động rồi nhìn nhau chằm chằm.
Ngô Bình vẫn bước tiếp lên phía trước rồi hỏi: “Ai là Nghiêm Lập Chân?”
Nghiêm Lập Chân lạnh lùng nói: “Là tôi, cậu tự dẫn xác tới, tốt rồi!”
Ngô Bình nhìn Nghiêm Lập Chân, quả nhiên anh ta đã ở cảnh giới luyện khí thành sức mạnh, hơn nữa còn khá trẻ.
“Nghe nói anh đang tìm tôi”.
Nghiêm Lập Chân cười lạnh nói: “Đúng vậy, cậu đã giết sư huynh của tôi nên tôi phải xử cậu để trả thù cho sư huynh”.
Ngô Bình: “Lưu Trực Hưng đã nhận tiền của nhà họ Cung để giết tôi, nhưng lại bị tôi giết, anh ta chết vẫn chưa hết tội”.
Nghiêm Lập Chân lạnh giọng nói: “Tôi không cần biết lý do là gì, tôi chỉ quan tâm đ ến kết quả thôi”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Vậy là anh vẫn quyết ra tay đúng không?”