Ngô Bình rất ngạc nhiên, kiếm phái Thục Sơn lại có tới sáu vị Tiên quân, thảo nào môn phái này được mệnh danh là mạnh nhất Địa Tiên Giới!
Trần Đạo Huyền: “Đồ nhi, con có được tu vi như hiện tại chứng tỏ chân truyền của con cũng không hề tệ. Con có thể tiếp tục tự đi theo con đường tu luyện của mình, nếu con cần thêm gì hãy nói với ta. Đương nhiên, con cũng có thể tu luyện một số tuyệt học của kiếm phái Thục Sơn”.
Advertisement
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ, chân truyền của năm phong, hai điện và một phủ đều giống như nhau sao?”
Trần Đạo Huyền: “Về cơ bản là đều như nhau, có điều thành quả tu luyện đạt được lại khác. Vô Tương phong của chúng ta là do một vị trưởng lão của Thục Sơn Kiếm Tông thành lập nên, công pháp trọng tâm là Vô Tương Kiếm Kinh. Thục Sơn Môn năm xưa có được một bộ công pháp thiên phẩm, tám vị trưởng lão có tư chất tốt nhất cùng đóng cửa tu luyện công pháp này, kết quả sau khi tu luyện và lĩnh ngộ công pháp của tám người họ hoàn toàn khác nhau. Các vị trưởng lão dựa trên cách hiểu của bản thân mà luyện ra các loại: Vô Tương Kiếm Kinh, Thanh Liên Kiếm Quyết, Hạo Thiên Kiếm Đạo, Trường Sinh Quyết, Thiên Huyền Kiếm Đạo, Âm Dương Khôi Lỗi Kinh, Đà Sơn Kinh, Vô Sinh Kiếm Đạo. Tám vị trưởng lão sau này đã cùng nhau lập nên Thục Sơn Kiếm Tông. Tất cả các loại công pháp này bất phân cao thấp, tu luyện đến đỉnh cao của bất cứ loại nào cũng có thể đắc Đạo”.
Advertisement
Ngô Bình: “Sư phụ, vậy tám vị trưởng lão đều đắc Đạo, trở thành Thiên Tiên sao?”
Trần Đạo Huyền gật đầu: “Tất cả họ đã trở thành Thiên Tiên”.
Ngô Bình: “Sư phụ, người từng nhìn thấy bộ công pháp thiên phẩm đó chưa?”
Trần Đạo Huyền đáp: “Đương nhiên là chưa từng thấy. Bộ công pháp hoàn chỉnh được cất giấu ở Thục Sơn Môn của Thượng Giới”.
Ngô Bình hơi thất vọng.
Trần Đạo Huyền như thể đọc được suy nghĩ của anh nên nói: “Những tiền bối năm xưa lĩnh ngộ Vô Tương Kiếm Kinh đó cả tu vi và tư chất đều vượt xa ta. Nếu có thể luyện thành kiếm kinh thì dù sau này không thể lên Thiên Tiên, con cũng vô cùng mạnh”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, đệ tử hiểu rồi ạ”.
Trần Đạo Huyền lấy ra một miếng ngọc bội màu tím nhạt, nói: “Đây là pháp khí không gian mà Chưởng môn tạo ra, năm đó ta được tặng một cái, giờ ta cho con. Bên trong có một số thứ ta muốn tặng cho con”.
Ngô Bình dùng hai tay đón lấy miếng ngọc bội, cười nói: “Cảm ơn sư phụ!”
Trần Đạo Huyền gật đầu nói: “Vô Tương Kiếm Kinh và kiếm Vô Tương đều có trong đó, con có thời gian thì hãy thử tu luyện. Nhưng nếu con chưa muốn tu luyện công pháp này thì cũng không sao cả, đợi khi con thành Địa Tiên rồi tu luyện cũng chưa muộn”.
“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, con chính là đệ tử tinh anh của Vô Tương phong, mỗi tháng có thể nhận được một số tài nguyên. Con có chuyện gì có thể trực tiếp đến tìm ta. Nếu vi sư không có ở đây thì con đi tìm Hạc Niên nhé”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Trần Đạo Huyền: “Con là kì tài hiếm có, giờ vi sư sẽ đem kiến thức nhiều năm tích luỹ được truyền lại cho con”.
Nói rồi, ông ấy vươn tay chỉ vào ấn đường Ngô Bình. Một luồng ký ức khổng lồ truyền vào trong đầu anh. Những ký ức này đều thuộc về Trần Đạo Huyền. Ông ấy đem ký ức từ khi mình sinh ra, những lần vào sinh ra tử, những lần bị mưu hại, kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm tu luyện, tất cả đều được truyền lại cho Ngô Bình.