Mọi người cạnh tranh gay gắt, loáng cái giá của viên đan dược đã được đẩy lên thành 400, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“420”, một giọng nói già nua vang lên.
Ngô Bình nhìn thì thấy là một ông lão, đứng cạnh ông lão là một cậu thiếu niên. Tu vi của ông lão rất cao, là một cao thủ cảnh giới Linh Biến. Còn cậu thiếu niên kia có thái độ rất cung kính như người hầu.
Advertisement
“440”, có người tranh tiếp.
“460”, ông lão bình tĩnh lên tiếng.
Advertisement
Cuối cùng, ông lão đã mua được Thần Biến Đan của Ngô Bình với giá 460 tiền bùa.
Sau vài món đồ nữa, cuối cùng đã có thứ có thể thu hút sự chú ý của Ngô Bình. Đó là một quả hồ lô màu vàng, ngoài mặt khắc các đường vân kỳ diệu.
Người dẫn chương trình cười nói: “Thưa các vị, đây là hồ lô trong một phủ tiên nào đó, bên trong có 12 viên đan dược. Nhưng do đã tồn tại từ lâu nên chúng đã mất nhiều dược lực, song dược lực còn lại vẫn rất có giá trị”.
“Cái gì? Đan dược hết hạn rồi mà vẫn mang ra bán à? Ai thèm mua chứ!”
“Nghe nói đan dược hết hạn có nhiều tác dụng phụ ghê lắm, còn độc hơn thuốc độc đấy”.
Mọi người bàn tán xôn xao, người dẫn chương trình bình tĩnh nói: “Giá khưởi điểm là 200 tiền bùa, mỗi lần tăng giá ít nhất 20”.
Ngô Bình nhìn xuyên qua quả hồ lô thì thấy đan dược bên trong như như mắt bò và có màu vàng, bên ngoài có ba tầng sáng bao phủ.
Ngô Bình: “Tam Tài Đan ư?”
Ngô Bình quan sát thêm một lúc thì thấy dược lực của chúng còn tầm 60 phần trăm, nhưng đã quá hạn sử dụng nên không thể uống được, thế là phế đan rồi.
Thường thì các viên phế đan sẽ không có giá trị gì với các thầy luyện đan nữa, nhưng với dược sư thì họ vẫn có thể rút dược tính bên trong chúng ra.
Vì thế, Ngô Bình đã giơ bảng lên khi không ai thèm trả giá cho quả hồ lô này cả: “200”.
Người dẫn chương trình: “200 lần thứ nhất, 200 lần thứ hai, 200 lần thứ ba, chốt!”
Mua quả hồ lô có phế đan xong, Ngô Bình không thấy còn thứ gì hay nữa. Anh chỉ mất 200 mua quả hồ lô, nên vẫn còn dư 1042 tiền bùa.
Ngô Bình cầm tiền rồi ra về với Đường Băng Vân.
Rời khỏi Tứ Hải Các, Ngô Bình đi vào một hiệu thuốc có tên Bách Thảo Đường ở đối diện, ở đây có nhiều dược liệu hơn hiệu thuốc anh từng vào, hơn nữa chất lượng cũng tốt hơn.
Lần này, anh mua các dược liệu để luyện chế Nguyên Thần Đan và Anh Biến Đan. Nguyên liệu để luyện chế Anh Biến Đan khá đắt nên đã ngốn của Ngô Bình 750 tiền bùa.
Khi hai người về khách sạn thì đã khá muộn, Ngô Bình lấy quả hồ lô rồi đổ Tam Tài Đan ở bên trong ra.
Sau đó, anh lấy Tiên Đỉnh rồi rút hết dược tính còn lại trong đan dược. Đây là một trong các kỹ năng cần có của dược sư, nhưng Ngô Bình chưa từng làm nên vừa học vừa mò mẫm thử.
Anh rút được 42 loại dược tính trong viên đan dược thứ nhất, sau đó cất nó vào trong túi thuốc.