“Hôn mê ư?”, Ngô Chấn Đông lại vỗ vào đầu mình rồi lẩm bẩm: “Ừ nhỉ, bố bị xe đâm, mà này người gây tai nạn không chạy mất đấy chứ? Đã đền tiền chưa?”
Ngô Bình và Trương Lệ mỉm cười nhìn nhau, anh nói: “Họ đã đền tiền rồi ạ”.
Ngô Chấn Đông dần nhớ lại mọi chuyện, sau đó thích ứng với cơ thể hiện tại rồi đứng dậy.
Trương Lệ: “Chấn Đông, chúng ta đi gặp bố mẹ thôi”.
Advertisement
Ngô Chấn Đông gật đầu: “Bố cũng đi du lịch à?”
Trương Lệ: “Cả bố lẫn mẹ luôn, tôi dẫn ông đi”.
Advertisement
Ngô Bình và Ngô Mi ở lại, họ biết cần thêm thời gian để thích ứng với cuộc sống.
“Anh, anh giỏi thế!”, Ngô Mi nhìn Ngô Bình với vẻ sùng bái.
Ngô Bình: “Do bố gặp may, hồn phách vẫn còn hoàn chỉnh, hơn nữa còn mạnh hơn xưa. Nếu không dù anh có phép thần thông biến hoá cũng không giúp bố sống lại được”.
Ngô Mi: “Anh, người chết rồi mà vẫn giữ được hồn phách hoàn chỉnh ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là không, hầu hết đều tiêu tán hết, nhưng không biết tại sao hồn phách của bố lại xuống địa phủ rồi sống nhờ trên một cây hoa dưỡng hồn”.
Ngô Mi: “Em xem phim cũng thấy có chuyện chết đi sống lại, nhưng hầu hết đều có tác dụng phụ, không biết bố mình có bị không nhỉ?”
Nghe thấy thế, Ngô Bình nói: “Có chứ, nhưng em yên tâm, anh sẽ cho bố uống thuốc để điều chỉnh sức khoẻ”.
Ngô Mi thở phào: “Thế thì tốt rồi! Đến giờ, em thấy vẫn như đang nằm mơ ấy”.
Ngô Bình xoa đầu cô bé: “Tiểu Mi, sau này bố còn làm em ngạc nhiên nhiều”.
Ngô Mi ngẩn ra: “Có phải anh lại giấu em chuyện gì không?”
Ngô Bình mỉm cười thần bí: “Đến lúc đó rồi em sẽ biết”.
Hai người trở lại phòng khách, Ngô Chấn Đông đang tay bắt mặt mừng nói chuyện với ông ngoại, xem ra ký ức của ông ấy vẫn còn nguyên.
“Tiểu Bình, mau lại đây”, ông ngoại vẫy tay gọi Ngô Bình.
Ngô Bình đi tới rồi nói: “Cháu biết ông muốn hỏi gì, nhưng lão thần tiên đã bảo cháu không được tiết lộ cho mọi người biết nên nhà mình cũng đừng kể cho ai”.
Ông ngoại gật đầu nói: “Ông nhớ rồi, sau này chúng ta sẽ chuyển đến một nơi xa lạ để sống, như vậy sẽ không ai phát hiện ra Chấn Đông”.
Ngô Bình cũng có suy nghĩ ấy nên nói: “Hay cháu mua nhà ở Thiên Kinh, nhà mình tạm thời lên đó sống?”
Trương Lệ cười nói: “Cũng được”.
Ngô Chấn Đông ngẩn ra: “Mọi người đang nói gì thế, nhà ở Thiên Kinh đắt lắm, sao chúng ta mua nổi?”
Ngô Mi cười nói: “Bố ơi, bố là con nhà giàu đấy”.
Ngô Chấn Đông chỉ vào mình: “Bố là con nhà giàu ư?”