Trình Thương Ngô: "Thanh Môn không muốn từ bỏ thị trường Viêm Long vì đây hiện là thị trường lớn nhất thế giới. Hy vọng cậu chủ Ngô có thể giơ cao đánh khẽ cho chúng tôi sau này được ở lại Viêm Long phát triển".
Ngô Bình: "Xin lỗi, chuyện này không phải chuyện tôi có thể tự quyết định".
Trình Thương Ngô: "Tôi biết con gái của Kim thần tướng cũng tham gia việc này, nhưng nếu cậu chủ Ngô đồng ý tha cho chúng tôi thì cô Lam có lẽ cũng sẽ không truy cứu thêm chuyện này nữa".
Advertisement
Ngô Bình nghi hoặc: "Tại sao Thanh Môn cứ phải ở lại Viêm Long này?"
Trình Thương Ngô: "Vì Thanh Môn bắt nguồn từ Viêm Long nên đương nhiên không thể từ bỏ mảnh đất vàng này".
Advertisement
Ngô Bình biết anh ta không nói thật, nhưng anh cũng không để ý. Đối phương đã đồng ý từ bỏ sản nghiệp hiện có ở Viêm Long, vậy thì anh cũng không thiệt hại gì.
"Vậy được", anh đáp.
Trình Thương Ngô cười đáp: "Cậu chủ Ngô quả là người rộng lượng, Thương Ngô xin đa tạ".
Nói thêm đôi câu chuyện phiếm rồi Trình Thương Ngô cũng cáo từ.
Lúc tiễn đối phương ra về, Ngô Bình mở mắt thấu thị quan sát người thanh niên này. Anh phát hiện ở vị trí huyệt Linh Đài của Trình Thương Ngô có một hình người nhỏ trông y hệt anh ta đang ngồi ở đó!
Ngô Bình kinh ngạc, trong đầu thầm kêu lên: Linh hồn sơ sinh!
Linh hồn sơ sinh là thứ chỉ có Chân quân mới có được, lại thêm việc tu vi của Trình Thương Ngô này không hề cao nên anh đoán chắc là do linh hồn sơ sinh chiếm đoạt thân xác của người khác để trùng sinh. Tu vi của nó sẽ mau chóng hồi phục trở lại.
Ngô Bình không nói ra chuyện này, chỉ âm thầm đưa mắt nhìn theo Trình Thương Ngô.
Trình Thương Ngô vừa đi khỏi thì Diệp Thiên Tông bước ra hỏi: "Sư đệ, hai bên bàn bạc ổn thoả rồi sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Thanh Môn đồng ý cho em toàn bộ cơ nghiệp hiện có, nhưng họ cũng sẽ tiếp tục phát triển những sản nghiệp khác ở Viêm Long chứ không rời khỏi đây".
Diệp Thiên Tông cũng cảm thấy kỳ lạ: "Điều kiện của họ chỉ có vậy sao?"
Ngô Bình: "Đúng vậy".
Diệp Thiên Tông như thể suy nghĩ gì đó rồi đáp: "Chắc chắn còn có uẩn khúc gì đó".
Ngô Bình: "Sư huynh, thánh tổ Thanh Môn này không đơn giản, em nghi ngờ đây có thể là một người đoạt xác!"
Diệp Thiên Tông hoảng hốt: "Người đoạt xác?"
Ngô Bình gật đầu: "Hơn nữa trước khi đoạt xác, người này ít nhất phải có tu vi là Chân quân, lợi hại hơn Lạc Trường Sinh nhiều".
Diệp Thiên Tông nghiêm mặt lại đáp: "Sư đệ, vậy thì chuyện hôm nay quả thực nguy hiểm. Nhỡ đâu hắn ta lên cơn giận dữ rồi giết người thì hai chúng ta đều chỉ có nước chết".
Ngô Bình đáp: "Hắn cũng không dám làm vậy đâu. Với loại quái vật già đời này trừ phi là gặp nguy hiểm về tính mạng, nếu không chắc chắn sẽ không dám để lộ thân phận. Dù gì thì linh hồn sơ sinh là món đồ tốt, ai cũng muốn có!"