Long Cương phun nước bọt, lạnh lùng bảo: “Tôi chỉ đứng về phe kẻ mạnh. Cậu, quá yếu!”
Ngô Bình đáp trả: “Thế à? E là anh mù rồi”.
Long Cương nói: “Lần trước chúng ta ngoài mặt là hoà nhau, nhưng thực chất tôi vẫn chưa dùng hết sức. Nếu tôi thi triển tuyệt chiêu của mình thì cậu chết chắc”.
Ngô Bình trả lời: “Thiên Sát hiếm khi có được một cao thủ như anh, giết thì thật đáng tiếc. Thế này đi, chúng ta cược với nhau. Nếu tôi đánh bại anh trong vòng ba chiêu, anh phải theo phe tôi”.
Advertisement
Long Cương liếc Ngô Bình: “Đánh bại tôi trong ba chiêu? Cậu đang nằm mơ à?”
Dứt lời, khí tức của anh ta đã cuồn cuộn.
Advertisement
Ngô Bình hơi nhướng mày: “Mới không gặp nhau vài hôm thôi, hoá ra anh cũng đạt cảnh giới Nhân Tiên rồi. Gen tiến hoá cộng thêm tu vi Nhân Tiên, anh mạnh gấp đôi lúc trước”.
Long Cương đáp: “Nên tôi chắc chắn sẽ đánh chết cậu!”
Ngô Bình bảo: “Nhiều lời vô ích, ra tay đi”.
“Ầm!”
Mặt đất chấn động, Long Cương như một cỗ máy chiến đấu hình người, điên cuồng lao đến.
Ngô Bình cũng hành động. Tia chớp loé lên trên hai bàn tay, anh chưởng về phía Long Cương.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Chỉ trong nháy mắt, đôi bên đã chưởng ba cái vào nhau. Long Cương văng ra mười mấy mét hệt như bao cát vậy.
Anh ta vừa rơi xuống đất, dấu tay đỏ như máu đã xuất hiện trên cơ thể, bộ phận bị trúng chưởng còn có mùi của thịt chín.
Long Cương muốn đứng dậy nhưng chân khuỵu đi, lại ngồi phịch xuống đất, miệng không ngừng chảy máu đen.
“Mạnh quá!”, anh ta thì thào, vẻ mặt đau đớn vô cùng. Lúc này, trong người anh ta đang có một luồng lực lôi hoả đang ăn mòn cơ thể. Chưa đầy một phút nữa, anh ta sẽ bị nướng chín cả người!
Đi đến trước mặt anh ta, Ngô Bình hỏi: “Anh phục rồi chứ?”
Long Cương gật đầu: “Tôi phục!”
“Anh đồng ý theo tôi không?”
Long Cương đáp: “Đồng ý!”
Ngô Bình vỗ lên người anh ta, thu hồi lực lôi hoả. Long Cương lập tức thấy dễ chịu hơn. Anh ta đứng dậy, vừa kinh ngạc nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Năng lực của cậu mạnh gấp mấy lần lúc trước. Cậu đã làm cách nào vậy?”
Anh đáp nhẹ: “Dưới Chân Nhân, có rất ít người tiếp được ba chiêu của tôi. Anh không chết đã là rất khá rồi”.
Long Cương cảm thán: “Sớm biết cậu mạnh như vậy thì tôi đã về phe cậu”.
Ngô Bình bảo: “Nói đi, đứng sau anh là ai?”
Long Cương trả lời: “Tất nhiên là Đường Thánh Khoa, ngoài ông ta ra còn ai nữa chứ”.
Ngô Bình nói: “Không ngoài dự đoán của tôi, quả nhiên là ông ta. Nhưng nếu chỉ có một Đường Thánh Khoa, e là chưa đủ sức kiểm soát cả Đường Môn”.