Từ Thúc Khiêm là thị trưởng Vân Kinh, nhờ ông ấy mà Từ Quý Phi và Trác Khang mới có chỗ đứng vững chắc ở nơi này.
“Ha ha, cậu Ngô đến rồi đấy à, chúng tôi chờ cậu mãi”, Từ Thúc Khiêm cười nói.
Từ Quý Phi: “Chú mau ngồi đi, đồ ăn sắp lên rồi, chúng ta làm vài chén trước đã”, nói rồi, ông ấy bê một vò rượu Mao Đài lâu năm ra, vừa mở nắp, hương thơm đã toả ra ngào ngạt.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Rượu thơm quá!”
Advertisement
Từ Quý Phi cười nói: “Rượu này ủ cả trăm năm rồi đấy, đố chú mua được ngoài thị trường luôn”.
Từ Thúc Khiêm giành lấy vò rượu rồi nói: “Để em rót cho cậu Ngô”.
Ông ấy rót cho Ngô Bình một bát đầu, nhưng không rớt ra ngoài giọt nào.
Rót rượu xong, ba người cũng nâng bát rồi uống non nửa rồi xuýt xoa.
“Rượu ngon!”, Ngô Bình không tiếc lời khen: “Vò rượu này bằng cả trăm chai rượu nếp c ái ấy anh nhỉ?”
Từ Thúc Khiêm: “Cũng tầm đó, rượu nếp cái ủ trăm năm có giá hơn chục nghìn, nhưng một bát rượu này của mình đã có giá ấy rồi”.
Từ Quý Phi: “Đã uống thì phải uống loại này, chú em, Trác Khang kiếm cho anh hai mươi vò, lát anh sẽ cho chú vài vò nhé”.
Từ Thúc Khiêm trừng mắt nói: “Anh ba, còn em thì sao?”
Từ Quý Phi: “Nếu vò này mà chúng ta uống không hết, anh sẽ cho chú mang về”.
Từ Thúc Khiêm cạn lời, có mỗi vò này làm gì mà không uống hết được, ông anh ruột này đúng thật là!
Trò chuyện vui vẻ một lúc, Từ Thúc Khiêm bắt đầu nói vào chuyện chính: “Cậu Ngô, y thuật của cậu thật tài tình, đến anh ba tôi cũng không hết lời khen”.
Ngô Bình: “Ông tư quá khen rồi!”
Từ Thúc Khiêm cười nói: “Hôm nay tôi đến là có việc nhờ cậu giúp”.
Ngô Bình đặt bát rượu xuống rồi nói: “Ông tư cứ nói”.
Từ Thúc Khiêm: “Lần trước, anh cả tôi đã nhắc đến ông Triệu với cậu, vốn ông ấy còn định ở lại đây mấy ngày, nhưng bệnh của ông ấy đột nhiên trở nặng nên chắc ngày kia là phải về rồi.
Vì vậy, ngày mai phiền cậu đến đó một chuyến để khám cho ông ấy giúp tôi được không?”
Ngô Bình đã đồng ý chuyện này với Từ Bá Nhân rồi nên anh nói ngay: “Được chứ”.
Từ Thúc Khiêm cười nói: “Vậy phiền cậu rồi”.
Ngô Bình biết ông Triệu đó có thân phận không đơn giản, anh hỏi: “Nếu tôi chữa khỏi bệnh cho ông Triệu đó thì nhà họ Từ mình có được lợi gì không?”
Từ Quý Phi cười nói: “Nếu chú làm được như thế thì nhà anh sẽ được ông Triệu ủng hô.
Anh cả anh sẽ được thăng quan tiến chức, chú tư nhà anh cũng một bước lên mây, tiền đồ rộng mở”.
Ngô Bình gật đầu: “Nếu vậy thì em sẽ cố gắng hết sức”.
Nếu anh đã gọi Từ Quý Phi là anh ba thì việc của nhà họ Từ cũng như việc của anh.
Ba người ngồi uống với nhau đến hơn mười giờ, Từ Thúc Khiêm đã gục nên được người đỡ về phòng nghỉ ngơi.
Ngô Bình và Từ Quý Phi vẫn còn tỉnh táo, nhưng cũng ngà ngà say rồi.
Từ Quý Phi: “Ngô Bình, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ bế quan.
Chờ khi nào xuất quan, chắc anh sẽ đột phá đến cảnh giới Thần viên mãn rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Em chúc anh đột phá lên Tiên Thiên luôn”.
Từ Quý Phi cười lớn nói: “Tiên Thiên thì xa vời quá, tạm thời anh chưa dám mơ tới”.