Ngô Bình hỏi: “Môn thần công khác ư?”
Viên Hối cười đáp: “Thí chủ có biết ba môn thần công của chùa Đại Thiền không?”
Ngô Bình: “Có, Kim Cương Bất Hoại Thần Công là một trong số đó”.
Advertisement
Viên Hối gật đầu: “Đúng, ba môn thần công này là Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Nhược Bàn Thiền Công và Như Lai Thần Chưởng, nhưng phải tu luyện lần lượt. Sau khi luyện đến tầng thứ ba của Kim Cương Bất Hoại Thần Công thì có thể luyện Nhược Bàn Thiền Công, tương tự với đó luyện đến tầng thứ ba của môn thiền công này thì có thể luyện Như Lai Thần Chưởng”.
“Bây giờ, cậu cần phải tập bài luyện thể của chùa Đại Thiền, để giúp gân cốt dẻo dai hơn, đồng thời còn phải uống thuốc của chùa mỗi ngày để rèn luyện cơ thể”.
Advertisement
“Nhưng cả nghìn năm nay, chùa Đại Thiền mới có một người luyện Bàn Nhược Thiền Công, nhưng mới chỉ đến tầng thứ hai thôi, còn Như Lai Thần Chưởng thì chưa có ai từng luyện cả”.
Ngô Bình không ngờ là phải luyện lần lượt như vậy.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không lâu sau đã về tới thiện phòng của Viên Hối. Tông Huy thường xuyên quét dọn ở đây, vì thế nhà cửa vẫn sạch sẽ.
Tông Huy đã chờ sẵn ở cửa, sau đó mời Ngô Bình và Viên Hối vào thiện phòng, còn mình thì đi rót nước pha trà: “Sư phụ, lâu rồi người không ăn gì, để đệ tử đi làm chút đồ ăn cho người”.
Viên Hối xua tay: “Từ từ đã, lấy cho ta một bộ đồ mới trước, ta phải đi tắm rửa thay đồ rồi còn nói chuyện với thí chủ đây”.
Sau đó, Viên Hối bỏ đi một lúc rồi trở lại với diện mạo chỉn chu.
Ông ấy chính trực nói: “Thí chủ, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu”.
Ngô Bình: “Ông định hỏi tôi có thể giúp các tăng nhân khác trong động Vạn Phật không chứ gì?”
Viên Hối gật đầu: “Đúng thế”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Chắc tôi có thể điều trị được”.
Viên Hối mừng rỡ: “Xin thí chủ rộng lòng từ bi để cứu chữa cho họ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đến nay, bạn của tôi vẫn đang bị chùa Đại Thiền giam giữ, ông nghĩ tôi có đồng ý được không?”
Viên Hối vội nói: “Thí chủ yên tâm, chỉ cần tôi còn sống thì đảm bảo cô gái ấy sẽ an toàn, sư tổ Quảng Tuệ đang đến đây rồi, nếu ông ấy biết được tài y thuật của cậu thì chắc sẽ vui lắm”.
Chùa Đại Thiền có ba vị sư tổ trấn thủ, Quảng Tuệ là một trong số đó, ông ấy là một người đức cao vọng trọng, thực lực cao thâm.
Ngô Bình nói: “Nếu chùa Đại Thiền tôn trọng lẽ phải thì được, còn không thì đừng trách tôi”.
“Viên Hối, tôi nghe nói ông hồi phục rồi hả?”, đúng lúc này, có một giọng nói rất khoẻ vang lên.
Viên Hối mừng rỡ rồi chạy ngay ra ngoài: “Tham kiến sư tổ! Tôi đã khoẻ lại rồi ạ!”
Người đó: “Tốt lắm! Vị thần y đã chữa khỏi cho ông đâu?”
Ngô Bình đi ra ngoài, sau đó đã nhìn thấy một lão hoà thượng hiền lành trông rất bình thường đang mỉm cười.
Anh chắp tay hành lễ: “Tham kiến đại sư”.