Chương 167
Lúc này, anh phát hiện người đàn ông kia đột nhiên nhả từ trong miệng ra một con trùng biết bay. Miệng hắn còn lẩm nhẩm đọc gì đó, sau đó con trùng kia bay qua vách tường về phía Ngô Bình.
Ánh mắt Ngô Bình sắc lạnh, bấm đốt ngón tay, dùng Niêm Hoa Chỉ phóng ra một luồng chân khí. Chỉ “bép” một tiếng, con trùng kia nổ tung, nát bét.
Người đàn ông tóc dài hơi chao đảo, sắc mặt nhợt đi! Hắn ta hạ trùng độc, trùng độc có liên hệ mật thiết với tâm mạch của hắn nên con trùng chết thì hắn sẽ bị phản phệ.
Sau khi giết trùng độc, Ngô Bình đột ngột di chuyển. Anh vượt qua khoảng cách mấy chục mét chỉ trong ba bước, sau đó nhảy vọt một cái vượt qua bức tường cao mười mét, đáp xuống trước mặt người đàn ông tóc dài.
Người đàn ông tóc dài chính là Tame. Sự xuất hiện của Ngô Bình khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Có điều, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn chằm chằm Ngô Bình hỏi: “Mày chính là Ngô Bình?”
Ngô Bình đáp: “Chính là tôi, anh là ai? Thứ ban nãy anh thả ra là cổ trùng phải không?”
Tame cười lạnh đáp: “Tao là anh trai của Chatchai, tên là Tame. Mày gi ết chết em trai tao, tao đến báo thù cho nó!”
Dứt lời, Tame há miệng thổi một cái, một luồng khí đen lao về phía Ngô Bình, xộc thẳng vào mũi anh.
Nếu Ngô Bình không có chân khí bảo hộ bên ngoài thì đúng là rắc rối to. Anh không cử động, tay phải vỗ mạnh làm dao động luồng khí xung quanh. Luồng khí đen bị đánh ngược trở lại, lao về phía Tame.
Tame kinh ngạc, biết Ngô Bình quá mạnh, nếu một chọi một thì e rằng hắn không phải đối thủ của anh. Cho nên hắn lập tức niệm chú, sau đó cầm một vốc trùng trong tay, nuốt luôn vào bụng.
Chỉ một khắc sau, toàn thân Tame được bao phủ bởi một luồng khí đen. Luồng khí đen này có khả năng ăn mòn kinh hoàng, có công dụng giống như chân khí của Ngô Bình vậy.
Tame được làn khói đen bao bọc, giống như một người khói đen nhẻm, vươn tay ra định tóm lấy Ngô Bình.
Nhưng Ngô Bình đâu có để hắn tới gần mình được. Hai tay anh liên tiếp b ắn ra chân khí giống như những luồng đạn. Chỉ nghe tiếng gió rít lên như những trận cuồng phong, Tame bị đánh trúng ở đâu thì ở đó khói đen bắt đầu tan đi.
Hắn r3n rỉ vài tiếng, có vẻ như khá đau đớn nhưng rõ ràng chưa hề bị trọng thương.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên, Niêm Hoa Chỉ của anh có uy lực chẳng khác nào đạn bắn, vậy mà vẫn không đả thương nổi Tame?
Ngô Bình nhắm hờ mắt lại, khẽ ngân nga một tiếng, sau đó lập tức thi triển Ngũ Long Thánh Quyền. Hai cánh tay anh như hai con rồng cuộn, biến ảo khôn lường.
Ngũ Long Thánh Quyền kết hợp với chân khí bên ngoài, uy lực tăng lên gấp mấy lần! Một chưởng anh đánh mà có sức tấn công tới tận mười mấy mét!
Chỉ nghe “đoàng” một tiếng, làn khí đen trên người Tame bị đánh tan quá nửa. Không đợi hắn kịp phục hồi làn khí hộ thân, Ngô Bình tung chưởng thứ hai.
“Phụp!”