Song, các cao thủ ở đây đều đứng yên. Trước đó, Ngô Bình đã giết vài cao thủ, còn khống chế được lão tăng thì chứng tỏ rất mạnh, họ đang sợ rúm người rồi.
Thấy không có ai tiến lên, Quách Ích tức giận: “Một đám vô dụng”.
Advertisement
Bà lão kia lên tiếng: “Ông Quách, đây là chuyện nhà ông nên chúng tôi xin phép về trước”.
Bà ta vừa đi thì những người khác cũng chạy mất dạng ngay, loáng cái chỉ còn lại Quách Ích và đám thuộc hạ của ông ta.
Advertisement
Quách Ích hít sâu một hơi nói: “Chàng trai, thật ra hai nhà Quách Lý chúng ta có giao tình rất sâu đậm, hà tất phải tuyệt tình với nhau thế này?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Quách Ích, da mặt ông còn dày hơn cái thớt, trước đó ông còn định hại hết ông nội tôi, diệt nhà họ Lý chúng tôi, mà giờ lại đòi giảng hoà, ông thấy có khả thi không?”
Người thanh niên đã hiến kế cho Quách Ích trước đó lạnh giọng nói: “Lý Huyền Bình, nhà họ Quách chúng tôi không phải gia tộc yếu ớt mà cậu muốn diệt là diệt, hãy suy nghĩ đến hậu quả đi”.
Hắn còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã tung một chưởng tới, đó là Hư không Đại Ấn Thủ. Người thanh niên lập tức im bặt, sau lưng xuất hiện một chưởng ấn rõ ràng. Đây là chưởng ấn mà Ngô Bình mới luyện, nó có thể xuyên qua cơ thể người, gây tổn thương diện rộng cho lục phủ ngũ tạng.
“Quảng!”, Quách Ích hét lên rồi đỡ lấy con trai mình, nhưng Quách Quảng vẫn không ngừng hộc máu, sau đó chết ngay tắp lự.
Quách Ích gào lên: “Tao liều mạng với mày”.
Ông ta bổ nhào về phía Ngô Bình, anh giơ chân lên đá rồi nói: “Quách Ích, tôi nói rồi, ông có quyền chọn cách chết”.
“Này cháu!”
Có một ông lão bước ra, sau đó đi tới cạnh Quách Ích rồi tát vào mặt ông ta, tiếp theo thì quỳ trước mặt Ngô Bình.
“Cháu trai, ông là Quách Nguyên Tượng, lần này Quách Ích sai rồi! Nhưng mong cháu nể tình ông với ông nội cháu có quen biết mà tha cho nhà họ Quách lần này”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Tha cho nhà ông ư? Quách Nguyên Tượng, nhiều năm qua nhà ông liên tục chiếm việc kinh doanh của nhà họ Lý chúng tôi tại Đông Nam Á, ông tôi có nói gì không? Chúng tôi luôn nhân nhượng, nhưng các người cứ lấn tới, đến giờ còn định tiêu diệt nhà họ Lý chúng tôi và giết ông nội tôi! Quách Nguyên Tượng, ông sống ngần này tuổi thì cũng chết được rồi”.
Ngô Bình tung một chưởng ra, Quách Nguyên Tượng cong người rồi ngã sấp mặt. Người phía sau vội đỡ ông lão dậy, nhưng phát hiện lão đã tắt thở.
“Bố!”
Quách Ích gào lên: “Lý Huyền Bình, mày tuyệt tình quá đấy!”
Ngô Bình cau mày: “Tôi với ông thì có tình nghĩa gì mà tuyệt?”
Dứt lời, anh định giết Quách Ích luôn cho bõ tức.
Nhưng đột nhiên có một người đáp xuống, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào của Hắc Thiên Giáo. Ông ta nhìn thi thể dưới đất rồi tức giận nói: “Là cậu giết con trai tôi ư?”
Ngô Bình liếc nhìn người đó thì biết ông ta chính là đường chủ của Hinh Đường thuộc Hắc Thiên Giáo.