Chương 153
Họ thấy vịnh Bạch Long là một vùng đất được bao quanh bởi sông Bạch Long, nước sông cuồn cuộn, vùng đất kề sông tựa núi. Ngô Bình có ánh mắt thông tuệ nên lập tức nhìn ra nơi đây hẳn phải là một vùng phong thủy đắc địa, nhưng tại sao nó lại biến thành vùng đất hung hiểm?
Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra xem, vừa nhìn thôi đã vô cùng kinh hãi. Anh thấy hơi nước của sông Bạch Long và cả hơi đất của vịnh Bạch Long đều bị người khác nhúng tay vào biến thành một sát trận phong thủy!
Sát trận này được ghi chép trong truyền thừa trận pháp, một khi được dựng nên thì quỷ thần không thể lại gần, muốn phá giải thì ít nhất cũng phải có tu vi cảnh giới Huyền!
Đường Tử Di: “Sao thế?”
Ngô Bình nói: “Vịnh Bạch Long này ẩn giấu sát khí, Nhiếp Sơn Hà chưa chắc đã phá giải được, trừ khi ông ta là cao thủ cảnh giới Vương hoặc cảnh giới Thánh”.
“Không thể nào”. Trác Khang nói ngay: “Chắc chắn Nhiếp Sơn Hà là tông sư cảnh giới Thần, thậm chí là cảnh giới Khí. Nếu ông ta là cảnh giới Vương thì đã vào Trung Nguyên lâu rồi, sao có thể ở Cảng Thành được?”
Ngô Bình: “Vậy thì không cần lo lắng, Nhiếp Sơn Hà không thành công được đâu. Nếu không khéo còn mất cả mạng!”
Nói xong anh liền lên xe, Trác Khang và Đường Tử Di vội đi theo.
“Nếu Nhiếp Sơn Hà không thể phá giải được thì e là nhà họ Lư sẽ mất cả chì lẫn chài”. Trác Khang nói, sau đó ông ta chớp mắt, nói với Đường Tử Di: “Cô Đường, cô có hứng thú nuốt trọn khu biệt thự Thái Khang của nhà họ Lư không?”
“Được chứ”. Đường Tử Di lập tức nói: “Chúng ta có thể hợp tác”.
Nhà họ Lư đang gom vốn khắp nơi, giờ là lúc thích hợp để nhảy vào.
Trác Khang: “Tôi đã từng xem khu biệt thự Thái Khang, nếu như có thể lấy được hai ngọn núi ở xung quanh thì ít nhất có thể xây được một trăm căn biệt thự, năm trăm nghìn mét vuông nhà ở thương mại”.
Đường Tử Di nói: “Đúng vậy, nếu như chung tay hợp tác vụ khu biệt thự Thái Khang thì có thể tụ hợp được nhân khí, chúng ta có thể xây một dãy phố thương mại xung quanh. Với vị trí của khu biệt thự Thái Khang thì sau này rất có thể sẽ trở thành khu trung tâm của Nam Thành”.
Trác Khang nói: “Tôi sẽ tác động để chuyển mấy trường trọng điểm của Nam Thành tới”.
Đường Tử Di cười nói: “Ông chủ Trác có thế lực lớn thật đấy”.
Trác Khang cũng cười: “Chỉ là vài mánh nhỏ thôi, chẳng đáng là gì so với cậu Ngô cả. Nếu không phải có cậu Ngô thì khu biệt thự Thái Khang vẫn chỉ một vùng đất chết mà thôi”.
Ông ta khựng lại một chút rồi nói: “Cậu Ngô, đến lúc đó khi chúng tôi xây dựng dự án mới thì phải nhờ đến cậu rồi”.
Ngô Bình: “Không thành vấn đề”.
Đường Tử Di cười nói: “Em nhớ là Lư Tuấn Phi hứa cho anh căn biệt thự số Một đúng không?”