Ông ta lần lượt chào mọi người, đoạn nói với Ngô Bình: “Sư phụ bảo rằng sư thúc đã là cao thủ cảnh giới Võ Vương. Lúc mới nghe, đệ tử còn không tin, nay gặp nhau mới nhận thấy tu vi của sư thúc còn mạnh hơn đệ tử nghĩ”.
Rồi ông ta khẽ thở dài: “Đệ tử tu luyện bốn mươi năm ròng còn không bằng sư thúc tu hành nửa năm”.
Advertisement
Diệp Thiên Tông hừ giọng: “Người bình thường làm sao có thể so với sư thúc?”
Lần trước gặp nhau ở Thiên Kinh, Trần Nhược Tùng còn có ý xem thường Ngô Bình. Nhưng bây giờ mới thấy sư tổ quả là sở hữu con mắt tinh tường, mới có thể nhận một nhân tài kiệt xuất như anh làm đệ tử!
Advertisement
Ngô Bình nói: “Nhược Tùng, Long Thần, cả hai đã ở cảnh giới Tiên Thiên một thời gian rồi. Mấy ngày tới, tôi sẽ giúp hai người thăng lên Nhân Tiên”.
Trần Nhược Tùng đã ở cảnh giới Sinh Niệm của Tiên Thiên, Lý Long Thần thì ở cảnh giới Luyện Hình của Tiên Thiên, chỉ cần Đan Thành nữa thôi là có thể thăng lên cảnh giới Nhân Tiên. Nhưng một bước này đã gây khó khăn cho biết bao anh hùng hảo hán.
Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cùng vái lạy Ngô Bình.
Diệp Thiên Tông cũng kinh ngạc hỏi: “Sư đệ, chuyện này cũng giúp được ư?”
“Người khác thì không, nhưng em thì giúp được”.
Dứt lời, anh lấy hai viên Đại Luyện Hình Đan, bảo Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần uống vào rồi ra phía sau tu luyện.
Đoạn anh vừa quan sát Triệu Phương Ninh vừa hỏi: “Phương Ninh, ông đã thăng cấp lên Tiên Thiên được một thời gian rồi nhỉ?”
Triệu Phương Ninh vội đáp: “Đã hơn một tháng rồi, sư thúc”.
Ngô Bình nói: “Bão Đan của ông gặp chút vấn đề, cần điều chỉnh một chút”.
Nói đoạn, anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Triệu Phương Ninh, truyền năng lượng vào. Cơ thể Triệu Phương Ninh chấn động, khí tức của đan điền bỗng thu nhỏ lại.
Ông ấy lập tức cảm thấy rất khác, khí tức ổn định và êm mượt hơn, không khỏi mừng rỡ: “Sư thúc quả là thần thánh! Lợi hại quá!”
Ngô Bình cũng đưa cho ông ấy một viên Đại Luyện Hình Đan, đoạn nói: “Uống vào rồi sang một bên tu luyện đi”.
Triệu Phương Ninh cả mừng, nhận viên đan dược rồi ra phía sau tu luyện.
Dương Mộ Bạch bỗng thấy hơi ghen tị: “Sư đệ không cho sư huynh vài viên đan dược à?”
Ngô Bình đảo mắt: “Nhị sư huynh, đây là Đại Luyện Hình Đan, không có tác dụng gì với anh cả. Có điều anh không cần ghen tị, em sẽ đưa đồ tốt cho hai sư huynh mà”.