Lúc này, một người đàn ông khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, đầu hói và hơi béo lên tiếng: “Thưa ông và cậu, mọi chuyện ở Cảng Thành đều thuận lợi. Thành tích năm ngoái đã cải thiện rất nhiều. Đây là bảng thành tích”.
Ông ấy đưa tài liệu cho Lý Vân Đẩu. Lý Vân Đẩu xem qua một chút rồi đưa cho Ngô Bình kiểm tra.
Ngô Bình giở ra xem, thấy việc kinh doanh ở Cảng Thành chủ yếu là cửa hàng và toà nhà văn phòng, còn có một công ty đầu tư và một công ty uỷ thác.
Advertisement
Năm ngoái, Cảng Thành có lợi nhuận hơn năm tỷ đô, tăng chín trăm tỷ đô và tăng trưởng hai mươi hai phần trăm so với năm kia.
Điều đáng nói, số tiền đầu tư vào nhà máy dược phẩm được bỏ vốn đầu tư bởi công ty đầu tư của Cảng Thành.
Advertisement
Người đàn ông béo và hói đầu này tên Hạ Minh. Ông ấy nói: “Thưa cậu, chuyện đầu tư vào nhà máy dược phẩm do đích thân tôi phụ trách. Người được tôi cử đến công ty nói rằng, đến nửa cuối năm nay, nhà máy mới có thể sản xuất thử nghiệm. Thuốc mới sẽ được sản xuất hàng loạt vào nửa cuối năm”.
Ngô Bình hỏi: “Cũng được. Sao, ông cảm thấy tiến độ chậm quá à?”
Hạ Minh trả lời: “Không giấu gì cậu, tôi rất xem trọng nhà máy dược phẩm này, quả thật hy vọng nó có thể đẩy nhanh tiến độ”.
Ngô Bình cười bảo: “Ông thiếu dự án đầu tư sao? Muốn tôi giới thiệu không?”
Hạ Minh cười đáp: “Tầm nhìn của cậu chắc chắn rất tốt, không biết là công ty nào ạ?”
Ngô Bình nói: “Tôi có một người bạn đang làm xe nhiên liệu thay thế. Ông có thể đầu tư”. Rồi anh thuật lại tình hình bên Khương Đông Thăng. Khương Đông Thăng là người tài giỏi, đầu tư vào công ty ông ấy chắc chắn là lựa chọn đúng đắn.
Hạ Minh bày tỏ: “Xe nhiên liệu thay thế rất đốt tiền, hơn nữa chắc chắn sẽ không kiếm được tiền trong giai đoạn đầu”.
Ngô Bình bảo: “Ông tự cân nhắc đi. Ngoài ra, tôi đang chuẩn bị đầu tư vào Giang Nam Thành. Ông có thể tham gia nếu muốn”.
Dù ở Cảng Thành, Hạ Minh cũng biết chuyện Giang Nam Thành. Ông ấy kinh ngạc hỏi: “Bây giờ vẫn còn có người dám kiếm lợi từ Giang Nam Thành ư?”
Ngô Bình đáp: “Ổn định lắm. Ông chỉ việc đầu tư thôi. Tối đa ba năm, tỷ suất hoàn vốn không dưới bốn mươi phần trăm”.
Hạ Minh gật mạnh: “Nếu cậu đã quyết tâm như vậy, tôi hy vọng lấy được hai mươi phần trăm quyền cổ phần”.
Ngô Bình bảo: “Hai mươi phần trăm có thể hơi nhiều. Đến lúc đó chúng ta hẵng bàn”.
Một người phụ nữ chừng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi thấy Ngô Bình đưa ra hai dự án liên tiếp, bèn hỏi: “Trong tay cậu có còn dự án tốt nào không?”
Người phụ nữ này không xinh đẹp, vóc dáng hơi đẫy đà, song khí chất rất ưu tú, gương mặt luôn tươi cười. Đây chính là người phụ trách chính của nhà họ Lý ở nội địa - Trần Minh Huệ.
Ngô Bình cười hỏi: “Chị Trần cũng đang tìm dự án tốt sao?”
Trần Minh Huệ đáp: “Thưa cậu, việc kinh doanh của nhà họ Lý ở nội địa hiện chỉ ở mức tạm được, nói trắng ra là thiếu một dự án lớn, một sản nghiệp trụ cột”.