Đường Thái Canh cho Ngô Bình bảy kiếm phù, uy lực của chúng rất mạnh, đủ để giết chân nhân.
Lạc Trường Sinh: “Cảm ơn chủ nhân, nhưng phái Gensora và phái Chizu đều là môn phái đã truyền thừa nhiều năm, hơn nữa còn có liên quan tới Nhẫn Giới nên không thể coi thường được”.
Ngô Bình: “Dù họ truyền thừa bao nhiêu năm thì cũng vậy thôi”.
Advertisement
Nói rồi, anh lấy ba lá kiếm phù ra rồi nói: “Chuyện của ông thì ông tự giải quyết, ba lá bùa này chắc đủ rồi”.
Lạc Trường Sinh sáng mắt lên nói: “Sát khí của mấy lá bùa này rất mạnh, chủ nhân lấy ở đâu vậy ạ?”
Advertisement
Ngô Bình: “Ông có biết Đường Thái Canh của Đường Môn không? Ông ấy cho tôi đấy”.
Lạc Trường Sinh hoảng hốt: “Đường Thái Canh còn sống ư?”
Ngô Bình: “Không những còn sống mà đã ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư rồi, sau này khéo còn đột phá lên tầng thứ năm đấy”.
Lạc Trường Sinh ngưỡng mộ nói: “Quá đỉnh! Ngày xưa, tôi cố lắm cũng chỉ đến cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, muốn đột phá tiếp gần như là không thể”.
Ngô Bình: “Ông yên tâm, tôi đảm bảo tu vi của ông sẽ vượt Đường Thái Canh”.
Lạc Trường Sinh mửng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân”.
Ngô Bình: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa, đi giết địch đi”.
Lạc Trường Sinh đứng dậy đi ra ngoài, lập tức có cả tốp cao thủ bao vây ông ta. Tu sĩ ở cảnh giới nào cũng có, thậm chí còn có cả Nhân Tiên. Họ đều là người được Lạc Trường Sinh bồi dưỡng, cũng là thế lực giúp Hanami Tsukihime đứng vững ở Đông Doanh.
Ngô Bình hỏi: “Hanami, anh rất tò mò sao ông Lạc chỉ tin mỗi mình em?”
Lạc Trường Sinh không chỉ có một người con trai, ông ta có rất nhiều con cháu, nhưng lại chỉ tin mỗi Hanami Tsukihime, lạ thật!
Hanami Tsukihime: “Năm lên ba em mới được gặp ông cố, vừa gặp em ông cố đã vui lắm. Trước đó, bố em không có địa vị gì trong gia tộc cả, nhưng nhờ em mà bố đã được mọi người tín nhiệm hơn. Đến mẹ, ông nội và chú em cũng được trọng dụng”.
“Về sau, ông cố càng tập trung bồi dưỡng em hơn. Hoshi và Miyo cũng là vệ sĩ do ông cố chọn cho em đấy. ban đầu, em không biết vì sao, cho đến năm 15 tuổi thì ông cố mới nói cho em hay”.
Ngô Bình tò mò: “Nói gì?”
Hanami Tsukihime: “Ông cố bảo người không còn hi vọng gì trên con đường tu hành nữa rồi, nhưng em có thể thay đổi số mệnh của người. Ông cố bồi dưỡng em là để cảm ơn em sẽ giúp ông trong tương lai”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Ông Lạc giỏi reo quẻ, xem ra đã biết mọi chuyện từ lâu, đúng là cáo thật!”
Lúc này, Lạc Trường Sinh đã dẫn mọi người ra nghênh chiến, Hanami Tsukihime cũng muốn đi nhưng bị Ngô Bình cản lại: “Đừng lo, xong ngay giờ ấy mà”.
Đúng như Ngô Bình đoán, trận đấu ở bên ngoài vừa bắt đầu, Lạc Trường Sinh đã dùng kiếm phù tấn công kẻ địch, không chừa một ai.