Ngô Bình hỏi: “Ngươi bảo ngươi không hại người, vậy âm linh trước đó không phải do ngươi sai khiến?”
Con chuột vội vã lắc đầu: “Thượng tiên, những âm linh ấy không liên quan đến tôi. Có một rương pháp khí quỷ được chôn cách mặt đất mười mét. Chúng chính là âm linh sống trong pháp khí quỷ! Tôi còn khuyên chúng đừng hại người, nhưng chúng không có linh trí, không nghe lời tôi. Trước đây tôi còn từng giết vài âm linh, sau này thì chẳng buồn để tâm nữa. Hôm nay bọn chúng chọc phải thượng tiên, chết cũng đáng kiếp”.
Ngô Bình bèn hỏi: “Ngươi tu luyện ở đây bao lâu rồi?”
Advertisement
Con chuột đáp: “Thưa thượng tiên, đã hơn một trăm năm”.
Ngô Bình quét mắt nhìn vài lần. Con chuột lớn này đã luyện ra nguyên thần, năng lực có thể so với Địa Tiên thuộc cảnh giới chân nhân.
Advertisement
Anh nói: “Niệm tình ngươi tu hành không dễ dàng, hôm nay ta tha mạng cho ngươi”.
Con chuột lớn vô cùng cảm kích, rối rít vái lạy: “Cảm ơn thượng tiên đã tha bổng!”
Ngô Bình thấy nó có nhân tính, bèn bảo: “Cách tu hành của con chuột nhà ngươi e là còn sai sót. Hai ta gặp nhau cũng là một cái duyên. Thôi vậy, ta sẽ truyền một bộ phương pháp hít thở cho ngươi. Nhớ kỹ đấy”.
Con chuột mừng rỡ khôn xiết: “Cảm ơn thượng tiên! Tiểu yêu đang thiếu một bộ phương pháp hít thở!”
Ngô Bình truyền một bộ phương pháp hít thở trung thừa cho nó ngay tại đây. Bộ phương pháp hít thở này không có gì đặc biệt, nhưng cực kỳ hợp với loài yêu.
Con chuột lớn học một lần đã hiểu ngay, lại vái anh ba cái: “Đại ân đại đức của thượng tiên, cả đời tiểu yêu cũng không quên!”
Ngô Bình đáp: “Đi đi!”
Con chuột lớn lập tức nhảy ra khỏi nhà thờ tổ, khi rời đi còn nhìn Cát Quảng Minh một cái, sau đó tung người biến mất.
Cát Quảng Minh tái mặt, kinh ngạc hô lên: “Yêu tiên!”
Ra khỏi nhà thờ tổ, Ngô Bình nói với Lý Trường Thanh vẫn đang sợ hãi: “Bên dưới nhà thờ tổ này chôn rất nhiều pháp khí quỷ, ông mau sai người đào lên đi”.
“Được, được”, Lý Trường Thanh vội vã gọi người vào.
Cát Quảng Minh cũng tiến lại, ái ngại chắp tay với anh: “Cảm ơn anh Ngô đã cứu mạng tôi!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Anh là đệ tử Mao Sơn. Tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, không dám nhận đại lễ này”.
Cát Quảng Minh hoảng hốt nói: “Anh Ngô xin đừng nói vậy, tôi đã xấu hổ lắm rồi”.
Ngô Bình hỏi gã: “Rõ ràng ban nãy anh đã dùng bùa Ngũ Lôi, tại sao vẫn không thể giết chết âm linh?”
Cát Quảng Minh cười khổ: “Tôi dùng bùa sấm giết chết hai âm linh, nào ngờ còn có một âm linh lợi hại hơn đánh lén tôi. Thế là tôi bất cẩn để nó nhập vào người. Hầy, để anh Ngô chê cười rồi”.
Ngô Bình nói nhẹ tênh: “Đúng là anh rất kém cỏi”.
Thế mà Cát Quảng Minh lại không phản bác, chỉ bảo rằng: “So với anh Ngô, quả thật tôi còn kém xa. Ban nãy con yêu kia suýt chút nữa đã lột da rút gân tôi rồi”.